Minh Phong đứng trước mặt con nghê, có chút chật vật, không, là thực chật vật!
Từ lãnh địa ngõa đạt tộc đi tới ngọn núi của con nghê kỳ thật không có chút nguy hiểm nào, thật sự, Minh Phong đi một đường không đụng phải bất cứ vật sống nào, càng miễn bàn là gặp động thực vật nguy hiểm. Nhưng, con đường này thật sự quá khó đi, giống mật đạo của ngõa đạt tộc mà Minh Phong phải vừa khom vừa nghiêng người cũng coi là quá tốt, một đường này cậu phải băng qua một đồng cỏ, mỗi cây cỏ đều cao cỡ hai thước, căn bản không có nơi chen chân, không có biện pháp, Minh Phong đành phải dùng khinh công điểm lên lá cỏ, nhưng sau đó cậu phát hiện, chiếc lá kia vừa mỏng lại sắc bén, nếu không phải nội lực của Minh Phong đã tiến vào thiên tiên, cơ thể có một lớp màng bảo hộ, nếu không đã bị đủ vết thương bùn thiu.
Chờ qua khỏi đồng cỏ, nội lực đã sử dụng hết phân nửa, lo lắng tới tính nguy hiểm của nơi này, Minh Phong nghỉ ngơi nửa ngày để khôi phục nội lực.
Sau đó là đầm lầy, Minh Phong đã thử qua, hệt như một con sông cát, ngay cả lông ngỗng rơi xuống cũng chìm, khắp khả đầm lầy khổng lồ không có bất cứ nơi nào để mượn lực, Minh Phong loay hoay nửa ngày để tìm đường thông qua đầm lầy, kết quả không tìm được, sau đó, cậu lại dùng nửa ngày để tìm biện pháp đi qua, cuối cùng cậu buồn bực nhìn thấy một con giác ngưu thản thiên bước vào đầm lầy, sau đó nhàn nhã lội qua—— hóa ra cái ‘đầm lầy’ này chỉ sâu có một thước.
Minh Phong vội vàng chạy tời nơi giác ngưu đi qua thử một chút, phát hiện quả thực giẫm vào không bị lún, lúc này mới có thể băng qua đầm lầy, bất quá nửa người dưới dính đầy bùn cùng nước bẩn, nhưng xung quanh lại không tìm được nơi nào để tẩy rửa.
Sau đó lại băng qua một con đường đầy xương rồng không hề có đường đi qua, còn có những sơn động tinh tinh vô cùng nhỏ hẹp chỉ có thể nằm rạp xuống mà bò tới. Lúc Minh Phong tới trước mặt con nghê thì đã giống một tên ăn mày hơn cả một tên ăn mày chính gốc.
Mặc kệ nói thế nào, Minh Phong vẫn tới được chỗ con nghê. Đứng trước đôi mắt đầy uy nghiêm, khí phách của long thần, vẻ mặt cùng ánh mắt của cậu vẫn vô cùng bình tĩnh, không có nửa điểm gợn sóng.
Con nghê cúi đầu nhìn nam tử thần sắc bình tĩnh trước mắt: “Ngươi từ địa cầu tới?” Âm thanh trầm thấp, lơ đãng mang theo ngạo khí cao cao tại thượng.
“Đúng vậy.” Minh Phong bình tĩnh đứng trước mặt con nghê, đối với khí thế khiếp người của nó tựa hồ không có chút cảm giác nào, có vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhưng ngay cả như vậy, ánh mắt con nghê cũng không có chút tán thưởng nào.
“Ngươi biết vì sao mình lại đi tới nơi này không?” Con nghê nghiêm túc hỏi.
Minh Phong lắc đầu, điều này quan trọng sao? Mặc kệ vì cái gì tới nơi này, đây đã là nơi cậu quyến luyến, nơi có người yêu thương cậu. Cậu sẽ không rời đi, cũng sẽ cố gắng hết sức bảo hộ bọn họ.
“Ngươi vì cứu thế mà tới, đồng hương của ta.”
“Cứu thế? !” Minh Phong ngạc nhiên, chẳng lẽ suy đoán của mình trước đó hoàn toàn chính xác? Thật sự đã chui vào một quyển tiểu thuyết? !
“Đúng vậy, ngươi sẽ có được sức mạnh vô tận, sẽ đạt được vinh dự vô thượng, nhưng trước tiên, ngươi phải có trái tim của một đế vương.” Lời nói của con nghê tràn ngập hấp dẫn: “Phải vứt bỏ cảm tình không cần thiết.”
Mày Minh Phong nhíu chặt: “Ta phải trả cái già gì?”
“Ngươi thật sự quá thông minh! Không hổ là đồng hương từ địa cầu tới. Đương nhiên, nếu có được thứ tốt thì chúng ta phải từ bỏ một vài thứ khác. Ngươi phải từ bỏ tất cả nhân loại!”
“Không có khả năng.” Minh Phong quả quyết cự tuyệt, trước không nói tới những người khác, nhưng mọi người nhiệt tình thiện lương trong bộ lạc, cậu không thể buông tha, càng miễn bàn lại có cả Phong Hổ, Bội La, Lạc Âu… Nhiều bằng hữu cũng thân nhân như vậy, nếu không thể cứu vớt bọn họ, Minh Phong tình nguyện cùng chết với bọn họ!
“Đương nhiên không phải bảo ngươi từ bỏ tất cả, những nhân loại ngươi coi trọng vẫn có thể bảo hộ dưới cánh chim của ngươi. Ngươi chỉ cần vứt bỏ những nhân loại khác, tuy nhân loại nơi này cũng cùng một chủng tộc như ngươi, nhưng trên thế giới này nhân loại thật sự quá yếu ớt, bọn họ chỉ biết liên lụy ngươi. Vì thế ngươi phải từ bỏ bọn họ mới có thể thành công, hơn nữa ta cũng không bảo ngươi giết bọn họ, mà là lúc chiến đấu đừng quá lo lắng tới lợi ích của nhân loại, chỉ cần song phương không giúp ai là được.”
“Kia cũng không được!” Minh Phong lại cự tuyệt, nói đùa chắc, đứa nhóc Bội La kia có thể không cần sinh tử của người khác, nhưng những người khác đều là người thiện lương, có trách nhiệm, mình bảo hộ bọn họ, lại để bọn họ trơ mắt nhìn nhân loại đi chiến đấu tìm tử vong, kia không bằng bảo bọn họ trực tiếp đi tìm chết. Để bọn họ không bị cuốn vào chuyện này là không có khả năng. Nếu bọn họ bị cuốn vào, mình cũng không có khả năng từ bỏ cả nhân loại.
Lại nghe thấy Minh Phong cự tuyệt, ánh mắt con nghê vô cùng lạnh lùng, thẹn quá thành giận gầm lên: “Ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
“Vì cái gì nhất định phải vứt bỏ nhân loại?” Minh Phong hỏi: “Tuy số lượng nhân loại đến vây giờ còn rất ít, nhưng ta có biện pháp làm số lượng nhân loại nhanh chóng tăng trưởng, tiềm lực của nhân loại không thua bất cứ chủng tộc nào, nếu chỉ vì lí do mà ngươi nói mà vứt bỏ nhân loại thì ta tuyệt đối không đám ứng.”
Con nghê ấp úng nửa ngày cũng không nói nên lời, cuối cùng nó nổi giận hét lớn: “Ngươi rốt cuộc có muốn từ bỏ nhân loại hay không, đây là thiên mệnh, ngươi chỉ là một phàm nhân nho nhỏ làm sao hiểu được.”
Minh Phong lạnh lùng nói: “Ta mới không tin cái gì là thiên mệnh, thiên mệnh nếu nói ta là cứu thế chủ, lúc ta có nguy hiểm sao không thấy nó, nếu không có nhân loại Phong Hổ, cứu thế chủ ta đây đã chết từ sớm, còn nói gì mà cứu thế. Thiên mệnh có quyền gì quyết định sinh tử của một chủng tộc? Thiên mệnh? ! Hừ!”
“Mặc kệ nói thế nào, Minh Phong, nhiệm vụ thủ lĩnh này ngươi phải đảm nhiệm, cuộc chiến này nhất định phải do ngươi lãnh đạo, nếu ngươi không đồng ý ta sẽ giết hết nhân loại. Nhưng nếu ngươi đồng ý ta liền lưu lại những người ngươi coi trọng. Đừng hòng lừa gạt ta, một khi ta phát hiện ngươi gạt ta, ta sẽ lập tức giết hết nhân loại.” Con nghê có chút không vui nói: “Ngươi suy nghĩ một chút đi, suy nghĩ kĩ càng… rồi trả lời ta.”
Minh Phong trầm mặc nửa ngày.
“Này.”
“Cái gì?” Con nghê vẫn còn ức, nó tức giận hỏi lại.
“Ngươi lộ tẩy rồi.” Minh Phong thản nhiên nói.
“Sao có thể, ta còn cố ý dùng pháp thuật che dấu ánh mắt mình, sao có thể——” lộ tẩy? ! Con nghê nhớ tới đoạn đối thoại của mình cùng Minh Phong khi nãy, buồn cười dùng móng vuốt bụm miệng.
“Tốt lắm, hiện giờ ta đã có thể hoàn toàn khẳng định.”
Minh Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn, con nghê cao lớn uy vũ co rúm thu hồi móng vuốt, ngoan ngoãn khom lưng ngồi chồm hổm xuống.
“Làm sao ngươi biết được?” Con nghê không dám tin hỏi, rõ ràng nó đã che dấu tốt lắm nha.
“Ngươi không phải có thể nhìn thấu trong đầu ta nghĩ gì sao?” Minh Phong thản nhiên nói.
Con nghê chần chờ một chút, có thể nói là vậy, nhưng trực giác của thần thú cường đại nói với nó, nếu còn nhìn lén tâm tư của nhân loại Minh Phong này có thể sẽ thực bi thảm, vì thế nó không dám nhìn.
“Ta nghĩ, ngươi có thể mất hứng nếu ta xem, cho nên——” Con nghê lấy lòng cười cười với Minh Phong, cái gì mà uy nghiêm, ngạo khí a, kia giống hệt như kính trung hoa thủy trung nguyệt, một chút cũng không đáng sợ.
“Để ta giải thích một chút đi.” Minh Phong hé miệng nói.
“Lúc đầu, ngươi thật sự làm tốt lắm, ta cũng nhìn không ra.”
Con nghê gật đầu, lại bắt đầu đắc ý: “Ta đã nói mà, ta hành động sao có thể—— có vấn đề?” Mấy tự cuối cùng dưới ánh mắt lạnh như băng của Minh Phong tự động biến mất.
“Ánh mắt của ngươi quả thật tốt lắm, ta không biết cái ngươi gọi là pháp thuật là gì, nhưng, ánh mắt của ngươi quả thật không hề phát sinh biến hóa.”
“Vậy làm sao ngươi biến được?”
Minh Phong cho nó một cái liếc mắt xem thường, làm như không thấy hành vi chui vào góc vẽ vòng tròn của con nghê, tiếp tục giải thích.
“Muốn biết một người có nói thật hay không, chỉ thông qua ánh mắt cùng biểu tình là không đủ.” Bằng không cậu đã sớm bị đứa nhóc Bội La ngay cả cơ thể cũng không có kia lừa đến xoay mòng. Nghĩ đến Bội La, biểu tình Minh Phong trở nên nhu hòa.
“Nội dung nói chuyện cùng giọng điệu của ngươi đều có sơ hở.”
“Sơ hở gì?” Con nghê chui vào góc trồng nấm vừa nghe lời này thì lập tức quay mặt nhìn Minh Phong.
Minh Phong thực vô ngữ nhìn trời, thế giới hiện giờ lưu hành trào lưu suy nghĩ đơn giản sao? Sao sinh vật cậu gặp, từ nhân loại đến ngõa đạt tộc, giờ đến con nghê trước mắt đã sống lâu tới mức có thể làm lão bất tử cũng vậy, ách, đơn thuần?
“Vì sao ta phải nói cho ngươi, để ngươi học được lại tiếp tục gạt ta, hay là định lừa người khác?”
Con nghê vội vàng hô to: “Ta chưa từng lừa gạt người khác, đây là lần đầu tiên?”
“Lần đầu tiên liền lừa ta?”
“Ách——” Cái đầu vừa ngẩng cao lại rụt trở về: “Cái kia, ân, ta ta, ta cũng có nguyên nhân a.”
Minh Phong rối rắm nhìn con nghê trước mắt, ân, rất cao lớn, rất uy mãnh, quả thật có sức quyến rũ của thần thú, chính là vì sao thân là thần thú cư nhiên lại lộ ra ánh mắt ai oán, nhu thuận, lấy lòng với một nhân loại như vậy a! ! Ngươi là thần thú của tộc Hoa Hạ được không?
Thật sự bó tay, Minh Phong thầm trở mặt xem thường, từ khi tới nơi này thì cậu cứ thường xuyên vô ngữ thế này.
“Ngươi định khi nào đưa ta trở về?”
Minh Phong dứt khoát hỏi, trước kia không có hi vọng trở về, hiện giờ đường về nằm ngay trước mắt, ngoài mặt cố giữ vững vẻ lạnh nhạt, nhưng cậu cơ hồ không thể ngăn chặn khát vọng, cậu khẩn cập muốn trở về, điên cuồng muốn gặp những người đó. Tuy con nghê trước mắt làm ra những hành động làm cậu rất kinh ngạc, nhưng so với chuyện về nhà, những chuyện này không còn quan trọng nữa, mặc kệ có âm mưu dương mưu gì, cứ chờ cậu đoàn tụ với người nhà rồi hãy nói sau!
Con nghê cứng họng nhìn Minh Phong, há miệng thở dốc: “Vậy được rồi, ta đưa ngươi trở về.”
Nói xong, nó bảo Minh Phong ngồi lên lưng mình.
Minh Phong hơi kinh ngạc: “Ta nghĩ nhóm thần thú khác ngươi không dễ dàng để người ta ngồi lên lưng mình.”
Con nghê cười ngạo khí, long ngươi đầy ắp kiêu ngạo không thể nghi ngờ: “Kiêu ngạo của chúng ta, há lại vì một chút tiếp xúc cơ thể mà có thể bị mờ nhạt, ngươi nói mấy con thằn lằn lớn trong mớ tiểu thuyết ấy hả. Chúng nó sao xứng gọi là long!” Giọng nói tràn đầy miệt thị không thể nghi ngờ.
Biểu tình của Minh Phong trở nên ấm áp, xem ra vừa rồi mình phán đoán sai, long thần thì cứ là long thần a.
Nhẹ nhàng nhảy lên lưng con nghê, Minh Phong ngồi vững: “Được rồi.”
Cơ hồ là trong nháy mắt, Minh Phong còn chưa kịp nhận ra xúc cảm trên lưng con nghê thì đã trở lại thế giới mặt đất. Một thế giới có đầy tiếng chim chóc, mùi hoa thơm lừng cùng ánh sáng mặt trời chói chang.
Lâu không thấy ánh mặt trời, đôi mắt chịu không nổi phải nhắm chặt, bị ánh sáng chói mắt kích thích, mắt chịu không được vô thức tiết ra nước mắt.
“Đi qua nơi này, đây là vùng kết giới bên ngoài bộ lạc của các ngươi. Ta đi trước.”
“Từ từ.” Minh Phong vẫn nhắm mắt, xoay đầu về hướng con nghê: “Còn bao lâu nữa?”
“Cái gì?”
“Ngươi biết ta hỏi cái gì mà.”
“Ân? Nga, cái kia a, còn vài trăm năm nữa. Ngươi cứ chậm rãi cũng không sao.”
“Còn nữa, ta sau này làm thế nào tìm được ngươi?”
“Tìm ta?” Nghe Minh Phong còn muốn tìm mình, âm thanh con nghê rõ ràng vui vẻ hơn rất nhiều: “Ân, ta có một mảnh ngọc giản, ngươi nắm lấy nó, trong lòng nghĩ tới ta, ta sẽ biết.”
Sau đó, Minh Phong cảm giác trong tay mình có một thứ ôn nhuận vuông vuông.
“Ta đột nhiên rời đi, không nói tạm biệt với tộc ngõa đạt, ngươi giúp ta nói tạm biệt được không? Sau này ta sẽ nhìn chúng nó, ngươi giúp ta nói một tiếng.”
“Tốt. Kia, ta đi nga.”
“Hảo, gặp lại sau.”
Sau đó bên người liền im lặng, Minh Phong hơi mờ mắt, từng chút thích ứng với ánh mặt trời. Đến cuối cùng, cậu rốt cuộc nhìn thấy thế giới của mình.
Đứng lên, Minh Phong kích động đến mức toàn thân đều run rẩy, nhấc chân bước vào kết giới. Càng chạy càng nhanh, sau đó cậu thậm chí còn dùng tới khinh công.
Chỉ chốc lát sau, thì đi tới cửa bộ lạc.
Người đi lại không nhiều, nhưng tóm lại là có.
Nhìn thấy Minh Phong mọi người đều sửng sốt, giống như thời gian bị cô đọng lại, bộ lạc vốn rất huyên náo đột nhiên hoàn toàn yên lặng.
Sau đó, đột nhiên, một tộc nhân hưng phấn hô lớn: “Cậu ấy đã trở lại, cậu ấy đã trở lại! Minh Phong đã trở lại nha!”
Thời gian trong bộ lạc một lần nữa bắt đầu trôi qua.
Một đám người xông tới, ánh mắt lóe ra quang mang mừng như điên, tranh nhau nói. Ba chân bốn cẳng vây quanh Minh Phong đi vào bên trong.
“Minh Phong——” Ngải Kỳ từ xa xa chạy như điên tới, ôm lấy Minh Phong mà lớn tiếng gào khóc: “Ngô—— ngươi đã trở lại, chúng ta hảo lo lắng cho ngươi a——”
Minh Phong an ủi sờ sờ đầu Ngải Kỳ, cậu cũng nhớ bọn họ tới mức sắp phát điên!
Cuối cùng, Phong Báo cùng Lạc Âu mang theo Bội La cũng chạy tới.
Phong Báo mỉm cười đứng nhìn bọn họ, không ngừng gật gù, đôi mắt có chút đỏ đỏ.
Lạc Âu đi tới nhét Bội La vào tay Minh Phong, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cậu: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!” Nói đến đây, âm thanh đã có chút nghẹn ngào.
Những người khác hiểu chuyện đều rời đi, để không gian lại cho gia đình bọn họ đoàn tụ.
Ngải Kỳ thật vất vả ngừng khóc, đôi mắt to đỏ ngầu như mắt thỏ, lúc nói chuyện mang theo giọng mũi nồng đậm: “Mọi người đi săn cả rồi, hôm nay vừa mới xuất phát, ta đi tìm bọn họ, nói cho bọn họ biết tin tức tốt này.”
Nói xong, Ngải Kỳ lau nước mắt, nhanh chóng lao vút đi.
Minh Phong không kịp ngăn cản—— nhưng nghĩ với bản lĩnh của Ngải Kỳ, rừng rậm hẳn không có gì nguy hiểm, cứ kệ hắn đi. Tuy không thể lập tức trở về, nhưng để bọn họ lo lắng lâu như vậy, sớm biết mình an toàn trở về cũng tốt.
Minh Phong nói cám ơn với nhóm tộc nhân không rời đi cùng nhóm người đang chạy tới, sau đó đi theo Lạc Âu trở về nhà gỗ của bọn họ.
Trong tay vẫn ôm Bội La—— nó từ lúc nãy đến giờ vẫn im lặng không nói gì.
Về tới nhà gỗ, Phong Báo cùng Lạc Âu đi ra ngoài đối phó các tộc nhân đang chạy tới.
Trong phòng chỉ còn lại Minh Phong cùng Bội La.
“Ta đã trở về.” Minh Phong ôm cơ thể mềm mại bé nhỏ của Bội La, nhẹ nhàng nói.