Cho dù đường dài cỡ nào cũng có lúc đến đích, hơn hai mươi ngày sau, tám người bước chân vào lãnh địa bên cạnh.
“Chờ một chút.” Cản Minh Phong đang định đi tới trước, Phong Hổ quay đầu lại nói với mọi người: “Nơi này có lẽ đã bắt đầu tiến vào lãnh địa của hỏa trư tộc.”
“Đúng vậy.” Khải Nhĩ đồng dạng có kinh nghiệm săn bắn gật đầu: “Các ngươi xem, trước mặt chúng ta có một khoảng trống mấy ngàn thước chính là ranh giới của nhân tộc cùng hỏa trư tộc. Mặc kệ là ai chỉ cần bước qua ranh giới này, nếu bị người của tộc đối phương phát hiện thì chỉ có con đường chết.”
Minh Phong gật đầu, phát hiện trong nhóm người chỉ có mình mình làm ra hành động này, lúc này mới nhận ra trong tám người mình chính là tên lính mới chân chính.
“Chờ một chút, ngươi đi đâu đó?”
Minh Phong giữ chặt cánh tay Phong Hổ.
Trừ bỏ Ngải Kỳ tất cả mọi người đều sửng sốt, đều quay đầu nhìn về phía Minh Phong, ánh mắt có chút khác thường. Phải biết, Phong Hổ là chiến sĩ thuộc tính hỏa phong, tốc độ là thứ y tinh thông nhất, chính là Minh Phong lại có thể ôm lấy Phong Hổ đang định khởi động, tốc độ không nên có ở một ma pháp sư. Bất quá dọc theo đường đi, mọi người từ cảm thấy ngạc nhiên với Minh Phong tới giờ đã trở thành chết lặng, coi như không phát hiện, miễn không bị kích thích nữa. Chả trách Minh Phong có thể trở thành bầu bạn của Phong Hổ, tiểu tử này so với Phong Hổ còn làm người ta chịu kích thích hơn.
Nói ra thì dọc một đường đi, mọi người đạt được rất nhiều lợi ích, thực lực sáu người bất đồng nhưng tất cả đều được đề cao. Theo phương diện này thì bọn họ thực sự cảm kích Minh Phong cùng Phong Hổ.
Có thể nói nhiệm vụ săn thú lần này đã làm sáu người bọn họ hoàn toàn quỳ gối trước mặt Phong Hổ cùng Minh Phong, cho dù sau đó Phong Hổ từ phúc hắc trở thành quang minh chính đại, Minh Phong từ tiểu bạch mặt than biến thành nữ vương phúc hắc mặt than cũng không thể thay đổi quyết định của bọn họ.
Cũng một đường này, Minh Phong cảm nhận được sự phúc hắc mang đến cho mình vô hạn lạc thú, vì thế cậu quyết tâm từ tiểu bạch mặt than chuyển biến thành nữ vương phúc hắc mặt than.
Đương nhiên, nguyên nhân hình thành tính cách nữ vương chính là do Phong Hổ.
“Ta đi tìm xem phụ cận có đàn trư nào không.”
“Sau đó?”
“Sau đó? Dẫn vài con trở lại đây rồi giết a.”
“Dẫn tới đây?”
“Đúng vậy.”
“Không phải nói không thể vượt qua ranh giới này sao?”
“Chính là lằn ranh này tới mấy ngàn thước a. Chúng ta có thể giải quyết chúng nó ở khoảng trống này.”
“Nga, vậy ngươi đi đi.”
Tuy vẫn còn nghi vấn, bất quá Phong Hổ vẫn nhanh chóng rời đi, y biết trong lòng Minh Phong khẳng định có ý tưởng khác, chính là chiến sĩ tốc độ nơi này chỉ có mình y, để dẫn đám trư kia trừ bỏ mình không còn sự lựa chọn nào khác.
“Khải Nhĩ, các ngươi luôn săn bắn như vậy sao?”
“Đúng vậy, không chỉ chúng ta, tất cả nhân loại đều săn bắn như vậy. Bình thường tham gia nhiệm vụ săn bắn này đều là những người mới trưởng thành chưa có kinh nghiệm thực chiến, vì thế không thể xâm nhập vào lãnh địa hỏa trư, nếu không rất dễ dàng gặp nguy hiểm. Nhân loại chúng ta lấy cái chết trên chiến trường làm vinh quang, nhưng đối với tộc nhân cùng chính mình chúng ta thực sự quý trọng sinh mệnh.”
“Không phải nói đầu lĩnh hỏa trư tộc có trí tuệ sao? Chúng nó luôn mắc mưu à?”
“Này để ta giải thích.” Phong Lộ mỉm cười tiếp nhận câu chuyện: “Điểm này phải nói tới đặc tính của hỏa trư tộc.
Loại ma thú hỏa trư này chia làm hai cấp, cấp thấp không nói tới, chúng nó chỉ mạnh hơn lợn rừng bình thường một chút, nhưng cấp cao thì có thực lực không thua kém nhân loại chúng ta. Nhưng chủng tộc này trời sinh hết ăn lại nằm, không thích động não. Vì thế cho dù là hỏa trư cấp cao đồng tuổi với nhân loại nhưng tư chất lại yếu hơn rất nhiều.
Bất quá so với nhân loại số lượng của nó thực sự quá nhiều, ngay cả cấp cao cũng nhiều hơn, vì thế mỗi lần triều kì nhân loại chúng ta luôn bị vây vào thế hạ phong, có không ít nhân loại chết trong sự vây công của chúng nó.”
Nói tới đây, sắc mặt mọi người ảm đạm hẳn, hiển nhiên đang tưởng nhớ những đồng bạn đã mất.
“Được rồi, thật là. Tự nhiên lại nhắc tới chuyện này, để ta nói tiếp.” Liên Phỉ nóng nảy mở miệng, hiển nhiên vì nhớ tới chuyện cũ nên tâm tình không tốt, tất cả mọi người đều vậy.
“Nhân loại cũng không thường tới lãnh địa của hỏa trư tộc để săn bắn, dù sao nơi đó cũng tràn đầy nguy hiểm.
Chỉ có những người chưa từng trải qua kì triều cường mới cần rèn luyện, hơn nữa lúc bộ lạc cần một lượng lớn thực vật mới tiến hành săn bắn thế này.
Ngươi cũng biết năng lực sinh dục của nhân loại rất thấp, vì thế rất ít người mới chào đời. Vì thế phương pháp này cũng không thường áp dụng.”
Nói vậy, hảo hảo vạch kế hoạch nói không chừng có cơ hội——
Đại khái qua khoảng hai giờ, âm thanh lao nhanh từ rừng rậm đối diện truyền tới. Chạy ra đầu tiên tự nhiên là Phong Hổ, phía sau có hơn mười đầu hỏa trư.
Đây là lần đầu tiên Minh Phong đối mặt với hỏa trư. Hai chiếc răng nanh sắc bén thật dài nhú ra ngoài, thân hình khổng lồ, lúc chạy những bắp thịt nảy lên, vừa nhìn đã biết sức lực rất lớn, càng miễn bàn tới những hỏa cầu thỉnh thoảng xuất hiện phía sau Phong Hổ.
Thực lực này trong mắt người thường có lẽ rất kinh người, nhưng đối với nhân loại trên tinh cầu này loại hỏa trư cấp thấp này chỉ cần không tập trung số lượng quá lớn thì cơ bản nó thuộc vào loại ma thú vô hại.
Nhóm chiến sĩ lập tức xông tới, chính là hơn mười con hỏa trư thấy bảy người bên này, phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là quay đầu bỏ chạy? ! Chúng nó cũng quá thông minh đi, không phải nói chỉ số thông minh chỉ cao hơn lợn rừng một chút thôi sao?
“Tường đất!”
Vừa dứt lời, phía trước không xa xuất hiện tường đất, mấy con hỏa trư đầu lĩnh dùng lực phọng ngự và khí lực của chính mình muốn đẩy ngã tường đất, kết quả—— ‘ầm’ một tiếng, choáng váng. Nhóm người sửng sốt, suýt chút nữa cười ngất. Ba con trư này cũng thực khôi hài a, hi sinh rất sáng tạo.
Mắt thấy không thể lùi, mười hai con hỏa trư còn lại xoay thân hình béo ú, phun cầu lửa về phía bốn chiến sĩ trước mặt, sau đó nó lao tới định dùng cơ thể đồ sộ của mình giải quyết nhân loại trước mắt, đáng tiếc tốc độ quá chậm, bốn người lách người tránh được.
Đấu khí truyền vào kiếm gỗ, đao gỗ trong tay, xuyên qua màn lửa nhanh chóng giải quyết bốn con. Quay người lại, lại thêm bốn con nữa. Phía sau, mũi tên băng của Liên Phỉ cùng gai đất của Đạt Hàn giải quyết hai con, hai con cuối cùng bị gai đất của Minh Phong xử lý. Lần này người giải quyết chậm nhất lại là Minh Phong, bởi vì cậu đánh giá sai lực phòng ngự của hỏa trư, loạt gai đất đầu tiên không thể giết chết bọn nó, lượt thứ hai tăng mạnh ma lực mới kết thúc được.
Còn Liên Phỉ cùng Đạt Hàn, tuy tốc độ phóng ma pháp vẫn không nhanh bằng Minh Phong, nhưng vì hiểu biết loại hỏa trư này nên một kích có thể giết chết bọn nó.
Theo điểm này có thể thấy, lính mới ở đây quả nhiên chỉ có mình Minh Phong a. Buồn bực!
Minh Phong trực tiếp thu mấy con hỏa trư đã chết vào túi không gian, cậu muốn ăn rau xào, trở về có thể lấy mỡ heo ngao thành mỡ động vật là có thể xào nấu, tuy không có gia vị khác, chính là cứ ăn thịt nướng cùng khoai lang mãi cũng ngán, tuy nó ăn rất ngon.
Lòng trư làm sạch ăn cũng rất ngon. Trước kia Phong Hổ thu thập con mồi đều vứt hết nội tạng, lần này có mỡ heo là có thể xào chung với rau, đố dùng nhà bếp trong nhà hai người cũng khá đầy đủ.
Ân, có lẽ có thể bảo Bội La điều chế chút gia vị. Tuy cậu cũng có thể tự làm, nhưng để cho người máy trong căn cứ làm thì tiện hơn.
Dù sao lúc tên Bội La kia biết bọn họ sắp tới một tinh cầu nguyên thủy đã góp nhặt rất nhiều phương pháp chế tác cùng thiết bị cần thiết.
Ngẫm lại, cần gia vị gì nhỉ? Dấm chua, nước tương, bột ngọt, tiêu, bột thì là, ngũ vị hương, rượu… ân, còn gì nữa nhỉ? Sau này chậm rãi suy nghĩ đi, chuyện này không gấp. Bất quá thức ăn ở đây thật sự rất ngon a, thật muốn để tên kia nếm thử một chút.
“Phong Hổ, ngươi tìm được đàn trư kia dùng hết bao nhiêu thời gian?”
“Ước chừng nửa giờ.”
“Đàn trư này quy mô thế nào?”
“Đại khái có khoảng năm trăm con trưởng thành, hơn một trăm ấu trư. Quy mô rất lớn, thực lực con đầu đàn sẽ không thua kém chúng ta.”
“Ta nhớ vì cam đoan không gian sinh tồn của mỗi loài, khoảng cách hai đàn trư thường ở rất xa, không phải kì triều cường chúng sẽ không liên lạc. Nói cách khác nếu chúng ta diệt hết đàn trư này cũng không rước lấy phiền toái gì?”
“Ngươi muốn xử lý cả đàn?” Khải Nhĩ chần chờ nói: “Chính là chiến sĩ chúng ta không thành vấn đề, dù sao cũng có đấu khí hộ thể, chính là lúc cả đàn trư xông tới chúng ta không thể cam đoan an toàn cho ma pháp sư các ngươi.”
“Ai cần các ngươi bảo hộ, chúng ta có thể tự bảo hộ mình.” Liên Phỉ vừa nghe mình trở thành vật cản trở thì lập tức phản bác.
“Chúng ta đều có ma pháp phòng ngự, chính là trừ bỏ Minh Phong, ba người chúng ta không thể cam đoan phòng ngự có thể chống đỡ công kích của quá nhiều hỏa trư.”
“Đạt Hàn, ngươi có ý tứ gì a?” Liên Phỉ trừng mắt.
“Liên Phỉ, Khải Nhĩ cùng Đạt Hàn không có ác ý.” Phong Lộ đau đầu nhu nhu huyệt thái dương, thực hoài nghi Liên Phỉ tính tình nóng như lửa sao lại là ma pháp sư hệ thủy a. Tính tình này, nếu là hệ hỏa nói không chừng cũng là một thiên tài.
Khoa Bố Đa không để ý nhắm mắt dưỡng thần, hắn luôn không thích suy nghĩ những việc này, lập kế hoạch xong bảo hắn biết là được, hắn chỉ phụ trách bắt giết con mồi.
“Đừng cãi nữa.” Phong Hổ ngăn cản, ý bảo mọi người Minh Phong đang suy nghĩ, đừng quấy rầy, nói xong liền quay qua Liên Phỉ, biểu tình nghiêm túc hiếm có: “Liên Phỉ, Khải Nhĩ cùng Đạt Hàn nói rất đúng. Chiến trường là nơi quy tụ chúng ta, chính là nếu vì không chịu thua, không đánh giá đúng thực lực của mình, hành động cảm tính sau đó chết trên chiến trường thì đó chính là sỉ nhục, là sự sỉ nhục ngay cả máu tươi cùng sinh mệnh cũng không thể rửa sạch.”
Phong Hổ chính là Phong Hổ, là người kiệt xuất nhất trong số những người kiệt xuất, mặc kệ là thực lực hay trí tuệ. Cho dù mấy ngày nay phủ phục dưới chân Minh Phong, không hề để lộ uy phong của mình, nhưng y vẫn là người có chủ kiến, điểm này cho dù là Minh Phong mấy ngày nay đã thuyết phục được mọi người cũng không bằng.
Liên Phỉ vốn chỉ có chút không phục mà thôi, nhưng Phong Hổ đã nói vậy, hắn chỉ đành nén phẫn nộ mà ngậm miệng lại.
“Phong Hổ, ngươi có thể dẫn dắt cả đàn trư kia tới nơi này không?”
Minh Phong đang chăm chú suy nghĩ ngẩng đầu lên, hỏi một vấn đề đánh tan cả bầu không khí nặng nề.
“Mình ta thì không được, nếu có thêm Khải Nhĩ cùng Khoa Bố Đa hẳn không thành vấn đề. Chúng ta xông vào đàn hung hãn giết vài con hỏa trư, bọn nó tự nhiên sẽ dẫn đại bộ phận đàn truy theo. Bất quá hẳn không được cả đàn, bởi vì nó sẽ lưu lại một ít bảo hộ ấu tể.”
“Theo địa thế khu rừng thì có thể có khoảng mười đầu trư song song chạy ra, đường ranh giới này rộng tới mấy ngàn thước, như vậy hẳn rất khả thi.”
Ngẩng mạnh đầu lên, Minh Phong hỏi Đạt Hàn: “Đạt Hàn, ngươi là ma pháp sư thuần thổ đúng không?”
“Ân.” Đạt Hàn có chút kinh hách.
“Ta cũng là hệ thổ, ngươi nghĩ hai chúng ta có thể đào một hầm ngầm ở đây không, để làm một bẫy rập thật lớn?”
Đạt Hàn suy nghĩ một chốc, ngẩng đầu, khẳng định nói: “Có thể, bất quá cần nhiều thời gian một chút, đại khái khoảng vài ngày.”
“Thời gian dài ngắn không quan hệ. Là như vầy, ta nghĩ ra một biện pháp, nếu thành công một lần có thể thu phục mấy trăm đầu hỏa trư, chính là ta không có kinh nghiệm săn bắn, tập tính của hỏa trư cũng không quá hiểu biết, không biết có thể thành công hay không.”
Ánh mắt mọi người sáng rực, đối với trí tuệ của Minh Phong bọn họ đã được lĩnh hội rất nhiều lần.
“Mau nói a.”
“Ta tính vị trí Phong Hổ phong hổ dẫn đám hỏa trư ra khi nãy cho dù là năm trăm con hỏa trư đồng thời đuổi theo thì một hàng ngang nhiều nhất chỉ khoảng mười con, với chiều rộng này chúng ta có thể đào một cái hố to, sâu một chút, ở dưới đáy có đầy gai đất, nếu thành công thì cho dù năm trăm con hỏa trư cũng không thành vấn đề.”
“Chính là nếu để hố lộ rõ như vậy đám hỏa trư sẽ không nhảy vào.” Phong Hổ đưa ra nghi vấn.
“Vô nghĩa, đương nhiên sẽ không rồi, ta còn chưa nói xong.” Liếc trắng mắt, những người khác đồng tình nhìn Phong Hổ, may mắn mình không hỏi ra điều thắc mắc a.
“Ta cùng Đạt Hàn đều là ma pháp sư hệ thổ, có thể dùng ma pháp che dấu bề mặt bên trên, như vậy đám hỏa trư sẽ không nhận ra.”
“Đúng nga, các ngươi nên để bọn nó tiến tới gần một chút để tránh đám đi đầu lọt hố, đám phía sau sẽ bị dọa chạy: “Phong Hổ muốn bù đắp lại hình tượng khi nãy, cố gắng động não.
Minh Phong nhìn Phong Hổ tán dương một cái: “Nói rất đúng, chúng ta không phải cố hết khả năng giết hết tất cả hỏa trư chạy tới đây, mà là bắt buộc phải giết hết, tuy trí tuệ thấp nhưng nếu để bọn nó trốn trở về, lần sau nói không chừng chúng ta không thể dùng cách bẫy rập này nữa.”
Nghe đến đó, tất cả mọi người trầm mặc.
“Này, các ngươi đừng vậy a, trước không nói tới chuyện có thể thiết kế được bẫy rập hay không, cứ coi như bọn họ làm được, chỉ cần trước khi tác chiến ma pháp sư hệ thổ che dấu kĩ một chút là ổn. Trọng điểm vấn đề bây giờ là làm thế nào để tất cả hỏa trư có đến mà không có về.”
“Đúng rồi, chờ tất cả hỏa trư chạy tới đây, ngươi cùng Đạt Hàn hãy phóng ta một bức tường để chúng nó không còn lui.”
Khải Nhĩ đề nghị.
“Ân, Khải Nhĩ đề nghị tốt lắm, cứ vậy đi. Kế tiếp chúng ta cần lập kế hoạch tác chiến tỉ mỉ hơn.”
Phong Lộ nhìn chằm chằm Minh Phong đang giải thích tỉ mỉ kế hoạch với mọi người, vừa rồi lúc Khải Nhĩ đề nghị, Minh Phong không hề kinh ngạc, như vậy có nghĩa cậu ta đã sớm nghĩ ra điều đó.