"Tử Phong......" Đỗ Kiều Kiều ôm cổ hắn, e lệ mà nhắm hai mắt, cánh môi khẽ nhếch, đưa lưỡi thơm mềm mại ra tới chủ động liếʍ láp môi mỏng của hắn.
Lưỡi to thô lệ của hắn trêu chọc lưỡi thêm mềm mại của nàng, tiến vào trong càn quấy lưỡi thơm nàng như linh xà, liếʍ láp mỗi một tấc trong miệng thơm của nàng.
"Ưm......" Bốn cánh môi giao hôn, hai lưỡi bọn họ kịch liệt triền miên, nước bọt thơm ngọt của nàng ào ạt mà ra, hắn như người tìm được nước trong giữa sa mạc, từng ngụm từng ngụm mà mυ"ŧ vào nuốt.
"A ~~" Hô hấp hắn trầm trọng dồn dập, nhiệt khí đều phun lên chỗ nhạy cảm ngay cổ của Đỗ Kiều Kiều, cảm giác tê tê dại dại như hồ nước nhộn nhạo, nàng ngưỡng mặt ngâm khẽ, mị nhãn như tơ, kiều nhan hồng phấn.
"Nàng thích sao? Ta biết nàng thích ta làm như vậy." Nhan Tử Phong thô ráp nói, một tràng hôn tình cảm mãnh liệt nồng nhiệt như nước mưa dừng ở trên bộ ngực tinh tế trắng nõn của nàng. Nâng tay bao ŧıểυ ớt nhũ của nàng lại,hắn mềm nhẹ mà vuốt ve nghiền nát; môi nóng chuyển đến sườn ớt nhũ khác của nàng, hắn tham lam mυ"ŧ vào liếʍ láp, đầu lưỡi vòng quanh đỉnh hồng ớt nhũ nhanh chóng đảo quanh.
"Kiều Kiều, nỗ lực hơn hai mươi ngày của bọn ta thật là hữu hiệu, vυ" của nàng đã lớn hơn một chút." Nhan Tử Phong trảo xoa nhũ hoa càng ngày càng căng của nàng, cảm giác nó lớn nhỏ cùng trơn trượt. Chờ nàng mang thai, ngực nàng liền sẽ nhanh chóng tăng trưởng, trở nên đầy đặn ngạo nhân, bọn họ không thể một tay nắm giữ.
Dọc theo đường cong thân thể tuyệt đẹp của nàng trượt xuống dưới, hắn dùng môi tay chính mình thời phụng mỗi một tất da thịt của nàng, làm đến nàng kiều suyễn không ngừng, hai chân chủ động mở ra, chờ đợi hắn......
Đầu lưỡi liên tục nghiền nát hoa đế đỏ bừng của nàng, hắn vừa lòng với nàng lớn tiếng rêи ɾỉ, eo thon vặn vẹo như rắn trốn tránh hắn trêu chọc; ngón tay đẩy hoa môi sung huyết đỏ bừng của nàng, hắn vui sướиɠ chà đạp huyệt khẩu non nớt liễm diễm của nàng, lúc đóng lúc mở như miệng nhỏ của trẻ con.
"A ~~ quá mãnh liệt! A......ưm, ưm......" Đỗ Kiều Kiều trở tay bắt lấy gối đầu ngâm nga thở dốc, thân thể mềm mại dần dần nổi lên hồng triều không ngừng vặn vẹo phập phồng, hai chân lúc thì cong lại khi thì mở ra, khi thì hướng vào phía trong kẹp chặt.
Nhan Tử Phong biết nàng sắp cao trào, động tác môi lưỡi càng lúc càng nhanh.
"A, quá mãnh liệt, ta muốn, ta muốn...... A, a a ——" Đỗ Kiều Kiều đột nhiên rêи ɾỉ cao vút trào dâng, nửa người trên đột nhiên hướng về trước run rẩy, sau đó lại đột nhiên vô lực mà xụi lơ nằm xuống, sức lực giống như bị rút sạch.
Nhan Tử Phong dùng ái dịch bắn lên mặt do cao trào xoa đùi nàng, nâng người hỏi, "Kiều Kiều, nàng có vừa lòng không?" Nói, hắn bẻ đùi nàng ra, tay cầm ngào lòng thô dài của mình, mặt ngoài gân xanh nhô lên dữ tợn, nhắm ngay huyệt khẩu mật dịch lan tràn của nàng cắm vào một chút. Đi vào một chút thì lập tức rời khỏi tới, lại đi vào một chút trở ra. Hắn âu yếm ŧıểυ kiều thê, hắn phải dùng kỹ xảo vô cùng thành thạo trước khi sống lại làm nàng sơ thứ thừa hoan thoải mái sung sướиɠ!
"Không đau, tê, a...... Cảm giác này, thực trướng, lại thực thoải mái, chàng đem ta lấp đầy." Đỗ Kiều Kiều thất thần mà trả lời, mị nhãn mê ly ngóng nhìn hắn, cảm thấy hắn cực kỳ gợi cảm, cả người tràn ngập mị lực.
"Kiều Kiều, ta yêu nàng, vì ta, chịu đựng." Nhan Tử Phong thâm tình nói, không đợi nàng phản ứng lại, đột nhiên đẩy về phía trước, cực đại long đầu cường ngạnh mà đâm thủng màng máu xử nử mỏng manh của nàng thẳng đến chỗ sâu nhất trong thân thể nàng, sau đó ngón tay cái đè lại nghiền nát hoa đế mẩn cảm của nàng.
Biểu hiện trước đó của hắn rất tốt, hoa huy*t nàng tràn ngập mật dịch bôi trơn, ngạo long hắn đâm thủng màng trinh nàng,trong nháy mắt, nàng đau đến kêu ra, sau đó thực mau liền cảm giác đau đớn từ từ thu nhỏ.
"Đau sao?" Nhan Tử Phong quan tâm hỏi, hai tròng mắt nhìn chằm chằm mặt Đỗ Kiều Kiều,sau khi nàng kêu đau cũng không có kêu nữa, giống như đau chỉ là trong nháy mắt, hắn hy vọng nàng thật sự không đau.
"Chàng vừa mới...... Ta rất đau, chàng bất động, ta lại không thấy đau." Đỗ Kiều Kiều lắp bắp nói, đôi tay khẩn trương mà bắt lấy vải bố trắng dưới thân.
"Kiều Kiều, nàng lại nhẫn trong chốc lát, thực mau nàng liền sẽ càng thoải mái." Nhan Tử Phong yên tâm, đôi tay bắt lấy đùi nàng bắt đầu trước sau lắc lư mông hẹp, nhìn hoa huy*t của nàng bị luật động của ngạo long thô dài mình làm căng ra. hoa huy*t co rút lại gắt gao bao lấy ngạo long của mình, mυ"ŧ vào thật giống như miệng của trẻ con. Này so sánh với việc nàng dùng tay nhỏ cầm vuốt ve trên dưới lại là một loại tư vị mất hồn khác. Vết máu đỏ bừng lẫn mật hoa sền sệt, tràn đầy ra tới giữa lúc hắn trừu động, vải bố trắng dưới thân nàng nhuộm màu đỏ ẩn khiến lòng người kích động.
"Bạch bạch bạch bạch", cơ bắp cứng rắn của hắn va chạm tu hoa của nàng, đâm tới nơi đó của nàng đỏ bừng một mảnh; "Phụt phụt", mật hoa màng phun trào như nước suối, một lần lại một lần, bị ngạo long màu đỏ của hắn đảo đến tiếng nước liên tục, hoa huy*t biến thành màu đỏ nhạt thủy mạt bị quát ra, chảy xuôi xuống vải bố trắng dưới thân nàng.
Nhan Tử Phong sống lại không phải sơ ca, hắn biết lực đào đè ép hoa huy*t của nàng càng lúc càng lớn là có nghĩa gì, chẳng những không có thả chậm tốc độ dịu dàng với nàng, ngược lại động tác càng thêm cuồng dã lên. Một lần lại một lần, mỗi lần long đầu bành trướng đều cọ xát đến vị trí nào đó sâu trong hoa kính, hắn liền dùng lực nghiền nát một vòng lại trừu về sau, mà mỗi một lần hắn làm như vậy, nàng đều sẽ thét chói tai, thân thể mềm mại run run như xúc điện.
"Ta không được, a ~~ ta không được, ta từ bỏ, a, từ bỏ, a, a ——" Đỗ Kiều Kiều lớn tiếng rêи ɾỉ, thân thể mềm mại lại một lần mãnh liệt co rút lên. Một luồng nhiệt dịch từ chỗ sâu trong hoa huy*t bắn nhanh ra ngoài, nàng hổ thẹn khó dậy nổi, bởi vì nàng giống như mất khống chế nước ŧıểυ.
"Tê tê, nàng chặt đến sắp cắt ta đứt!" Nhan Tử Phong hít sâu một hơi, đôi tay như kìm sắt bắt lấy đùi nàng, mạnh mẽ, điên cuồng mà luật động thọc vào rút ra trong hoa huy*t càng ngày cang thu hẹp của nàng, cắm đến mật dịch nàng văng khắp nơi.