Các ngươi biết trước tương lai, hay là trọng sinh?
Lúc Đỗ Kiều Kiều hỏi ra những lời này, Chu Tín An thiếu chút nữa muốn vỗ tay.
"Kiều Kiều, nàng luôn khiến cho bọn ta giật mình, đối với những ý nghĩ kì lạ, Kiều Kiều à." Nhan Tử Phong ôm chặt lấy thân mình nhỏ nhắn của nàng từ phía sau, kích động nói: "Ta biết mà, bọn ta nói chân tướng cho nàng, nàng chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể tiếp thu."
Bất chấp xấu hổ bị nam tử xa lạ ôm, Đỗ Kiều Kiều vội vàng nói: "Có phải các ngươi trọng sinh hay không? Các ngươi chết như thế nào?" Người trọng sinh đều chết không nhắm mắt, hai bọn họ chết không nhắm mắt sao? Còn có hai vị Thái Tử, chẳng lẽ bọn họ đều chết không nhắm mắt?
"Thật ra bọn ta cũng không biết." Chu Tín An cười khổ nói, "Ba người chúng ta...... Cái kia......Sau khi chúng ta ngủ bên nhau. Sau khi ta tỉnh lại phát hiện mình về năm mười bốn tuổi, còn chưa làm rõ tình trạng, đã nghe nói nàng bị hai vị bệ hạ hạ chỉ phối giao hôn cho hai vị Thái Tử, chờ sau khi cập kê lập gả vào hoàng tộc."
Ba người, cái kia, tới mức cùng nhau ngủ rồi? Tương lai mình sẽ phóng đãng dũng cảm như vậy?
Đỗ Kiều Kiều tức khắc cực kỳ xấu hổ, gương mặt lỗ tai nóng rát hồng, giống như ráng đỏ.
Nhan Tử Phong lạnh lùng nói: "Tình huống của ta và Tín An giống nhau, ta còn tưởng rằng mình là đang nằm mơ, chờ xác định mình không phải nằm mơ, Lễ Bộ đã bắt đầu hạ sính với Trấn Nam tướng quân, thay hai vị bệ hạ đổi thiếp canh cho hai vị Thái Tử và nàng."
"Sau khi ta và Tín An chạm mặt, thử nhau, phát hiện đối phương cũng giống như mình." Nhan Tử Phong nói: "Ta và Tín An không muốn đổi thê tử, chẳng qua hoàng quyền cao ngất, chúng ta chỉ có thể yên lặng chờ đợi cơ hội."
Chu Tín An nói: "Bọn ta lợi dụng chuyện trước kia đã biết và năng lực hơn mười bốn tuổi của mình để thành lập thế lực bí mật của bản thân, để chuẩn bị đoạt lại nàng. Trong quá trình này, bọn ta phát hiện bên cạnh nàng trừ một ít cung nô hoàng tộc phái tới hầu hạ nàng ra, còn cất dấu rất nhiều cơ sở ngầm của hoàng tộc, giám thị nhất cử nhất động của nàng. Mà ta và Nhan Tử Phong, cũng bị người có tâm giám thị, hành sự luôn có chút phiền phức."
Đỗ Kiều Kiều nhắm mắt, trầm giọng nói: "Khẳng định là người của hai vị Thái Tử." Hai vị Thái Tử tuyệt đối là trọng sinh, cũng không biết bọn họ vì sao lại trọng sinh.
Vây quanh được Đỗ Kiều Kiều, Nhan Tử Phong dán lên thân thể của nàng: "Kiều Kiều, cướp đi Thái tử phi là tử tội mạo phạm vua miệt thị hoàng quyền. Vì không để liên lụy gia tộc, ta và Tín An đều đã giả chết, trên đời này không còn nhi tử của Chu Ngự sử - Chu Tín An, cùng nhi tử của Nhan phò mã - Nhan Tử Phong. Nàng sẽ lưu lạc chân trời cùng bọn ta chứ? ŧıểυ ếch xanh của chúng ta còn đang đợi chúng ta sinh nó ra đó."
Chính là bởi vì hắn là nhi tử của muội muội duy nhất của Anh hoàng Cảnh đế - công chúa Thái Dương, cho nên hai vị Thái Tử mới có cơ hội nhận thức Kiều Kiều. Bọn họ nhất kiến chung tình đối với Kiều Kiều, dựa vào hiểu biết về Kiều Kiều âm thầm hành sự sau đó lại điên cuồng mà lưu luyến si mê Kiều Kiều. Vì tránh cho huyết thống lẫn lộn, vì quân thần có khác, nữ nhân gả tiến hoàng tộc sẽ không tái giá với nam tử họ khác. Mà khi đó Kiều Kiều đã gả cho hắn và Tín An, cũng sinh một đứa con, vì thế hai vị Thái Tử lập tức vắt hết óc, muốn dùng biện pháp đường ngang ngõ tắt cướp Kiều Kiều đi. Hừ!
Chu Tín An buông chén đứng dậy, lấy cuốn tranh đặt trên bàn lại, thực mềm nhẹ mà mở rộng ra ở trước mặt Đỗ Kiều Kiều, nói: "Kiều Kiều, đây là ŧıểυ ếch xanh. ŧıểυ nam hài trắng trẻo mập mạp mặc yếm màu xanh biếc, ta vẽ dựa theo ký ức trước khi trọng sinh. Đầu người nhỏ kém xa đôi mắt to, người ngồi quỳ trên lá sen là nàng—— ta vẽ lại từ trí nhớ trước khi trọng sinh của nàng. Nàng nói đây là tranh chibi của ŧıểυ ếch xanh."
Đỗ Kiều Kiều kinh ngạc mà nhìn ŧıểυ nam hài mắt to, hoàn toàn tin tưởng lời nói của bọn họ.Đời này, nàng còn chưa từng vẽ tranh chibi, hai bọn họ có thể biết được, chỉ có thể là trước khi trọng sinh họ đã xem qua tranh chibi của nàng.
"ŧıểυ ếch xanh......" Nàng cầm lòng không đậu mà duỗi tay vuốt ve ŧıểυ nam hài trên họa, bản năng mẫu tính của linh hồn nữ tính thành niên giấu ở trong thân thể thiếu nữ non nớt phun trào.
"Kiều Kiều, dựa vào ký ức của ta, ŧıểυ ếch xanh của chúng ta sẽ được sinh ra vào hai năm sau." Nhan Tử Phong nói, bởi vì nàng ở trong lòng ngực của mình, mùi thơm quen thuộc của cơ thể quanh quẩn ở chóp mũi, tình cảm hắn áp chế nhiều năm tức khắc trào dâng, mất khống chế mà cúi đầu hôn lấy gương mặt trắng nõn nà của nàng.
"Ưm......" Đỗ Kiều Kiều đột nhiên quay đầu lại, ánh vào mí mắt chính là khuôn mặt tuấn tú thành thục của hắn, hai tròng mắt đen nhánh tràn ngập tình cảm mãnh liệt.
"Kiều Kiều, thê của ta......" Nhan Tử Phong ở bên cạnh hôn đi lên nhẹ nhàng mυ"ŧ vào, trong lòng nhảy loạn như một con thỏ con.
"Ta......" Đỗ Kiều Kiều hơi hơi nhắm mắt lại: "Ta còn chưa cập kê đâu. Chàng cũng nói sau khi ta cập kê nửa năm mới có thể gả cho chàng mà." Hắn vốn là hôn phu tương lai của nàng, hiện giờ vì cùng hai vị Thái Tử tranh đoạt nàng, vứt bỏ thân phận, làm sao nàng có thể không cảm động?
"Ta và Tín An sẽ chờ đến ngày nàng cập kê." Nhan Tử Phong khẽ cắn lỗ tai nhỏ nhắn tinh xảo cỉa nàng:"Chỉ là bởi vì thân phận thái tử phi tương lai của nàng, bọn ta phải bắt đầu trốn đi nơi khác rồi. Nàng sẽ đi cùng bọn ta chứ?"
Đỗ Kiều Kiều đã bị ŧıểυ ếch xanh đáng yêu bắt làm tù binh, lập tức trả lời nói: "Chúng ta bỏ trốn đi mai danh ẩn tích đi!"
Chu Tín An tức khắc mỉm cười" "Kiều Kiều, nàng vẫn không thay đổi, lá gan lớn hơn các nữ nhân nuôi trong hậu trạch của nam nhân nhiều." Nữ nhân quen được nam nhân nuôi đã sớm mất đi khát vọng đối với bên ngoài, các nàng chỉ muốn được nam nhân thương yêu và đưa châu báo hoa phục đến trước mặt.
Nhan Tử Phong yêu thương nói: "Kiều Kiều yêu dấu của chúng ta chính là dũng cảm, cơ trí như vậy."