Lúc này, bọn họ không hề hay biết rằng Quý Minh Tranh đang ngồi nghỉ trên ban công tầng lầu phía trước. Từng câu từng chữ bọn họ nói, hắn đều nghe rõ mồn một.
Cũng chẳng phải hắn cố tình nghe lén, chỉ là nhất thời tò mò muốn biết lựa chọn của Thẩm Thư Ý mà thôi.
Nàng thật sự muốn từ hôn sao?
Thẩm Thư Ý ngập ngừng hỏi:
“Gia gia, trước kia ngài đính hôn cho ta và Cùng Châu, là vì thấy ta có cảm tình với huynh ấy phải không?”
“Không sai.” Quý lão gia gật đầu, chậm rãi đáp:
“Cùng Châu cao ngạo tự phụ, tự tôn lại quá mạnh, ta nghĩ huynh ấy không hẳn đã biết cách quan tâm đến nữ nhi. Nếu không phải vì thấy ngươi thích, ta vốn dĩ đã không đồng ý chuyện này.”
“Ta biết mình không còn sống được bao lâu nữa. Ban đầu chỉ nghĩ Minh Tranh có thể thay ta chăm sóc ngươi. Minh Tranh là ta nuôi từ nhỏ, thông minh, điềm đạm, có trách nhiệm – đúng là một nam nhân hiếm thấy. Chỉ tiếc... sau tai nạn xe, hai chân huynh ấy...”
Ông thở dài một hơi:
“Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. Nếu ngươi thật sự thích Cùng Châu, ta cũng sẽ không phản đối.”
Trên tầng lầu, “nam nhân hiếm thấy” ấy lặng thinh hồi lâu. Gương mặt tuấn tú vốn luôn lạnh nhạt lại chợt có chút không tự nhiên.
Ngay lúc đó, hắn nghe thấy giọng Thẩm Thư Ý vang lên.
“Lúc ta mới đến Quý gia, Cùng Châu đối xử với ta rất tốt... Khi ấy ta cô đơn lắm, nên đã thích huynh ấy. Nghĩ rằng nếu có thể gả cho Cùng Châu thì ta cũng trở thành người của Quý gia, sẽ có thêm người thân bên cạnh...”
“Nhưng mà... sau khi đính hôn, huynh ấy lạnh nhạt với ta hơn trước rất nhiều, thậm chí có lúc còn nói những lời quá đáng... Ta đã cố gắng rồi, nhưng không thể khiến huynh ấy thích ta... Nên ta nghĩ... nên từ hôn.”
“Gia gia, xin người cho phép ta lần này.”
Quý lão gia nhíu chặt mày, giọng trầm xuống:
“Có phải hắn làm gì có lỗi với ngươi? Để ta đi dạy dỗ hắn!”
“Không phải đâu, gia gia. Là ta đã nghĩ thông rồi. Ta thấy từ hôn cũng là chuyện tốt. Như vậy ta sẽ có nhiều thời gian hơn để tập trung học hành. Sau này, ta muốn trở thành một nữ bác sĩ thật giỏi!”
Nàng vừa nói vừa nắm chặt tay, tự động viên chính mình.
Quý lão gia nhìn nàng, lòng đau như cắt, lại giận đến nghiến răng – tức cái đứa cháu nội cứng đầu kia. Đúng là hồ đồ! Một cô nương tốt thế này mà cũng không biết trân trọng.
“Ngươi thật sự nghĩ kỹ rồi chứ?”
Thẩm Thư Ý gật đầu dứt khoát, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:
“Thật sự đã nghĩ thông suốt. Gia gia cứ yên tâm, sau khi từ hôn, ta nhất định sẽ sống tốt. Nếu sau này gặp được người mình thích, ta nhất định sẽ dắt người ấy về cho gia gia duyệt cửa ải!”
Quý Minh Tranh từ trên cao khẽ liếc xuống, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua nàng một cái. Ánh nhìn ấy vừa chạm đến gương mặt nhỏ nhắn, tự nhiên mà xinh xắn của nàng — liền bắt gặp nụ cười dịu dàng đến ngoan ngoãn vô cùng.
Quý lão gia nhìn nàng, trong lòng dâng lên nỗi xót xa, khẽ gật đầu:
“Gia gia đồng ý để ngươi giải trừ hôn sự này. Nhưng ngươi cũng phải hứa với gia gia một chuyện, đừng vội dọn ra ngoài ở, được không?”
“Vâng ạ!” — Thẩm Thư Ý mắt cong cong, vui vẻ gật đầu.
Quý Minh Tranh vẫn còn ở đây, theo lý mà nói “gần quan được ban lộc”, trước mắt nàng vẫn chưa có ý định rời khỏi nơi này.