【Mộc Thổ Mộc Thổ: Gần đây mình phát hiện một thứ hay ho, tranh sơn dầu số hóa. Chỉ cần tô màu vào các ô số tương ứng, không cần kỹ thuật nhiều. Mình thấy vui hơn thêu chữ thập, vì khi hoàn thành, có cảm giác thành tựu rất lớn, rất thoải mái. Tranh sơn dầu có nhiều bức chữa lành lắm!】
【Nhã Trí: Tranh sơn dầu? Có khoảng thời gian mình cũng thích tranh sơn dầu lắm, nhưng chưa vẽ bao giờ.】
【Mộc Thổ Mộc Thổ: Vậy cậu phải thử đi! Trước đây mình buồn đã mua một bức lớn, lúc vẽ thì đắm chìm, chẳng suy nghĩ gì cả. Vì ô màu nhỏ nhiều, sơ ý là sẽ tô hỏng. Mình gửi ảnh cho cậu xem nhé [ảnh].】
Đỗ Nhã Văn tưởng sẽ thấy tranh đối phương vẽ, ai ngờ là ảnh từ người bán. Cô bật cười, đối phương giữ bí mật còn kỹ hơn cô. Vậy mà ban đầu cô còn lo lộ danh tính.
Cô tìm theo tiêu đề người bán, thấy nhiều tranh, cô ngạc nhiên vì có thứ này. Bình luận bảo nó chữa lành, tạo cảm giác thành tựu, là cách giết thời gian rất tốt. Sau khi do dự một lúc, cô đã chọn một bức ưng ý để đặt hàng.
Đào Duệ luôn khuyến khích cô thử những thứ mới. Cô nghĩ tranh sơn dầu số hóa rất phù hợp, có thể yên tĩnh hoàn thành một mình, phù hợp với cô.
Cô kể chuyện đặt hàng cho Mộc Thổ Mộc Thổ, ngập ngừng mãi mới hỏi: 【Sao cậu muốn tìm bạn trên mạng tâm sự? Cậu hay buồn à?】
【Mộc Thổ Mộc Thổ: Mình mất một người thân, mãi mà không chấp nhận được. Nhưng mình phải làm việc, phải chăm sóc cho gia đình, không thể cứ chìm trong đau buồn, phải sống tốt, điều này làm mình cảm thấy đau đớn. Mình không muốn người thân lo, nên nghĩ ra cách này. Thật ra mình không thích chat mạng, nhưng phải làm vậy, hy vọng có một ngày sẽ thoát khỏi nỗi đau, nếu không mình thấy cuộc sống thật vô nghĩa.】
【Mộc Thổ Mộc Thổ: Cậu có phiền nếu mình trò chuyện với cậu không? Mình không tiêu cực đâu. Hai ngày nay khi trò chuyện với cậu, cậu cũng có thể thấy mình đã cố sống tích cực, cố gắng yêu thế giới này, mình sẽ không làm phiền cậu đâu.】
Đỗ Nhã Văn nhìn dòng chữ, chẳng hiểu sao nước mắt của mình lại rơi. Cảm giác không muốn gia đình lo, muốn tích cực chữa trị nhưng không thấy hiệu quả, có lẽ chỉ có người cùng cảnh mới hiểu. Cô không nói chuyện trầm cảm với bố mẹ, bạn bè, vì họ không hiểu, chỉ khuyên cô đừng nghĩ ngợi, hoặc cho cô sự quan tâm cô không cần. Nên cô chọn im lặng để được bình yên.
Giờ gặp Mộc Thổ Mộc Thổ giống mình, cô như có đồng đội cùng chiến đấu với bệnh tật. Cô đáp ngay: 【Mình không phiền. Thật ra mình bị trầm cảm một thời gian rồi, có lẽ ở mức nhẹ đến trung bình. Nên mình cũng cần một người bạn xa lạ để nói những điều không muốn kể với gia đình. Yên tâm, mình cũng không bắt cậu gánh năng lượng tiêu cực.】
【Mộc Thổ Mộc Thổ: Không ngờ mình may mắn thế, bạn trên mạng đầu tiên đã hiểu mình. Chắc ông trời không bỏ rơi chúng ta. Vậy hứa nhé, cả hai phải sống tích cực, ít nhất lý trí phải nhớ tích cực là hướng đúng.】
【Nhã Trí: Ừ, mình dựa vào lý trí để cầm cự lâu nay. Giờ mình đi khám bệnh, có thuốc. Chồng mình cũng đang ở bên, hy vọng lý trí sẽ dẫn mình thoát ra.】
【Mộc Thổ Mộc Thổ: Chắc chắn được, uống thuốc nhớ đúng liều, không nhiều không ít, rất quan trọng. Trước mình không biết chúng ta giống nhau, giờ biết rồi, mình muốn cậu hứa, nếu quá khó chịu phải nói với mình. Không ai được gục ngã.】
【Nhã Trí: Được, cậu cũng vậy.】
Đỗ Nhã Văn cảm thấy tình trạng đối phương có lẽ tốt hơn cô, kinh nghiệm cũng nhiều hơn. Khi trò chuyện, họ cho cô có cảm giác thấy rõ con đường phía trước, bớt mơ hồ.
Sau đó, Mộc Thổ Mộc Thổ gợi ý nhiều thứ khác: sudoku, lego, máy tập aerobic, talk show, chương trình tranh luận, show thực tế ngoài trời, phim Mỹ… Họ gửi nhiều đường link, cô muốn mua hay xem đều rất tiện. Nghe nói không phải ai cũng thích, nhất là lúc trầm cảm, khó cảm thấy có hứng thú. Nhưng kiên trì một thời gian, có thể tìm được thứ mà mình cảm thấy hơi thích, rất đáng để thử.
Những thứ này với Đỗ Nhã Văn hầu hết là đều mới lạ. Cô đã vài năm rồi không xem tivi, tập aerobic, chơi sudoku, lego thì chưa bao giờ chơi. Cô quyết định thử hết, hy vọng chúng sẽ hữu ích như Mộc Thổ Mộc Thổ nói.
Họ trò chuyện rất lâu, trong lúc vô tình đã đến giờ ăn trưa, Đỗ Nhã Văn vội chào Mộc Thổ Mộc Thổ, chạy ra tìm Đào Duệ và Hân Hân.
Đào Duệ thao tác trên điện thoại, xóa lịch sử duyệt web, thoát tài khoản WeChat thứ hai. Ngẩng lên thấy Đỗ Nhã Văn, anh cười nói: “Sao lâu thế mới ra? Anh với Hân Hân vừa đi câu cá về, em ăn cá không?”
“Câu cá? Hân Hân có bị muỗi đốt không?” Đỗ Nhã Văn vội ngồi xổm trước con, kéo con lại kiểm tra.
Đào Duệ vẫy tay: “Anh chuẩn bị kỹ hết rồi, yên tâm, chỉ có anh là bị muỗi đốt thôi.”
Đỗ Nhã Văn bị anh chọc cười: “Vậy anh tự bôi thuốc, em đi làm cá. À, vừa nãy em có mua vài thứ, mai chắc sẽ giao đến. Là bạn em giới thiệu, em thấy rất hay. Em mải trò chuyện nên không để ý giờ.”
“Là bạn trên mạng em nói à? Hợp thì trò chuyện nhiều vào, anh trông Hân Hân được.” Đào Duệ bế Hân Hân: “Cùng vào bếp làm cơm nhé, Hân Hân. Xem mẹ nấu ăn, kể mẹ nghe con câu cá thế nào.”
“Được, Hân Hân câu cá!” Hân Hân ôm cổ Đào Duệ, háo hức kể cho Đỗ Nhã Văn sáng nay chơi gì. Từ vựng của con còn ít, nói chưa trôi chảy, nhưng lời trẻ thơ dễ chọc cười, nhất là với người yêu con.
Đỗ Nhã Văn định để Hân Hân tránh xa bếp, thấy con vui thế, đành để Đào Duệ bế con đứng xa, vừa nấu vừa nghe con nói. Thỉnh thoảng Đào Duệ chen vào một câu, không khí nấu ăn dường như trở nên ấm áp hơn. Từ khi bị trầm cảm, cô thấy đi làm, chăm con, nấu ăn đều nhàm chán và máy móc. Nhưng lần này khác, hóa ra cả nhà có thể cùng tạo niềm vui. Thấy con vui, cô cũng vui hơn.
Hệ thống nói với Đào Duệ: 【Cách này hiệu quả đấy. Chị dâu không muốn tâm sự với anh, nhưng sẵn lòng nói với bạn trên mạng cùng bị trầm cảm. Anh tìm được cách gỡ rối cho chị rồi.】
【Hy vọng sẽ hữu ích. Tìm bạn thân đáng tin cho cô ấy không dễ, anh tự làm yên tâm hơn.】
【Anh Duệ, anh đã xem biết bao tài liệu và phim về bạn thân, chắc chắn đóng vai này rất tốt.】
Đào Duệ không biết mình đóng vai này tốt không, nhưng chắc chắn anh hiểu phụ nữ hơn. Mấy phim bạn thân và trầm cảm khiến anh cảm thấy đau đầu.
Anh nhìn cảnh vật xung quanh: 【Hôm nay câu cá, tôi thấy địa hình nơi này rất thú vị, hơi giống mô hình tụ linh trận. Chiều để tôi xem lại, có khi đúng là nơi tốt.】
【Tụ linh trận tôi không rành, nhưng anh Duệ định ở đây vì linh khí à? Thế giới này tu luyện hình như không hữu dụng lắm.】
【Không phải tu luyện. Công việc kia bận quá, tôi muốn tìm cách vừa kiếm tiền vừa ở bên gia đình. Tôi có ý tưởng rồi, cần khảo sát thêm.】
Từ khi xuyên đến, Đào Duệ không ngừng học kiến thức đầu tư mạo hiểm trong ký ức nguyên chủ. Nguyên chủ làm quản lý cấp cao ở công ty đầu tư hàng đầu cả nước, năng lực không thể nghi ngờ, anh không thể lãng phí.
Kiếp trước từ đáy xã hội leo lên đỉnh cao, anh học cách trân trọng mọi cơ hội. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ lại xuyên lần nữa, anh hiểu kỹ năng trong đầu mới là thứ mang theo được, còn lại chỉ là thoáng qua.
Có ký ức của nguyên chủ, anh học nhanh gấp đôi. Giờ anh đã hiểu khá nhiều về đầu tư, nhạy bén nhận ra khu nghỉ dưỡng này có đầy tiềm năng. Chỉ là chủ của nơi này không có chí, không đầu tư vận hành hay quảng bá, nên mới sắp đóng cửa.
Nếu linh khí nơi đây đậm hơn, anh càng tự tin phát triển nơi này.
Ăn trưa xong, sau khi Đỗ Nhã Văn và Hân Hân ngủ trưa, anh đi khảo sát xung quanh.
Kiếp trước ở giới tu chân, trên hành trình lên đỉnh, anh học được rất nhiều thứ, trong đó có trận pháp. Linh khí nơi đây hơn thành phố vì địa hình núi sông tốt, đúng là phôi thai tụ linh trận. Nếu anh dùng ngọc thạch gia cố, hình thành tụ linh trận hoàn chỉnh, linh khí sẽ gấp đôi hiện tại.
Khi đó, người ở đây dù không tu luyện, cũng sẽ khỏe mạnh, đầu óc minh mẫn, nuôi dưỡng tâm hồn. Người cần cảm hứng sẽ dễ nảy ý tưởng, người có bệnh nhẹ sẽ tự khỏi, người bệnh nặng cũng thấy đỡ hơn. Người thường không biết nội tình, chỉ thấy ở đây thoải mái.
Đến khu nghỉ dưỡng thư giãn, cảm giác thoải mái chẳng phải là quan trọng nhất sao? Huống chi lại có cảnh đẹp, và cũng gần thành phố A sầm uất, chắc chắn sẽ không thiếu khách.
Đào Duệ kiểm tra tài khoản, sau đó anh về phòng bắt tay làm kế hoạch dự án, liệt kê ngân sách, kế hoạch, đánh giá giá trị rõ ràng.
Đỗ Nhã Văn tỉnh dậy thấy khó hiểu: “Anh lại làm việc? Định quay lại công ty à?”
“Không, anh muốn mua nơi này, mình sẽ làm chủ.” Đào Duệ đưa bản nháp cho cô xem: “Nếu đi đúng hướng, nơi này sẽ phát triển rất tốt. Chúng ta có thể ở bên nhau mỗi ngày, đón bố mẹ hai bên đến. Cả nhà sống ở đây vài năm là lựa chọn tuyệt vời, em nghĩ sao?”
“Em… đột ngột quá, để em suy nghĩ.” Đỗ Nhã Văn ngỡ ngàng, tưởng anh đang nói đùa. Sao anh ấy có thể bỏ công việc tốt để mở khu nghỉ dưỡng chứ? Nhưng thấy các phân tích khả năng phát triển, cô biết anh đang nghiêm túc, cũng nghiêm túc suy nghĩ.
Buổi chiều, cô nhận video từ bố mẹ và bố mẹ chồng, họ nói vài câu là đòi trò chuyện với Hân Hân.
Thấy bốn người lớn nhớ Hân Hân, cô suy nghĩ lại thấy cuộc sống ở thành phố bận rộn và vô vị, cô đột nhiên thấy đề xuất của Đào Duệ rất thích hợp. Về tiền, Đào Duệ giỏi đầu tư, dự án anh nhìn trúng chắc sẽ không lỗ đâu?