“xoạt”
Thiếu niên đứng cách đó không xa, bảng vẽ trên tay rơi xuống đất, nặng nề phát ra tiếng động.
Tiếng vang khiến cô gái đang đắm chìm dưới nắng khẽ giật mình, bàn tay đang nắm chặt suối tóc bất giác buông lỏng, mái tóc gỗ mun óng mượt bỗng chốc rơi rụng, tuôn ra như thác.
Nàng hơi vặn eo, chậm rãi nghiêng người. Bờ vai mượt mà, dây áo yên lặng trượt xuống, lộ ra nửa bên xương đòn mỏng manh, thánh thoát cùng độ cong mỹ lệ của nửa khuôn ngực non, có thể thấy rõ đỉnh giọt đẹp đẽ nhô lên. Tống Tử Yên mị nhãn khẽ nâng, hờ hững mị hoặc nhìn thiếu niên trước mặt, một lúc lâu sau, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, nhẹ nhàng mỉm cười, "cậu là ai?"
Thanh âm vừa mới choàng tỉnh mông lung, trong không gian câm lặng như vang vọng, xuyên thấu tận xương tủy, lưu luyến và đau khổ.
Khuôn mặt thiếu niên đỏ bừng, cậu đứng im không nhúc nhích được.
"Chị ơi! Sao chị lại ăn mặc thế này!!!" Tống Tử Kỳ đặt xuống đồ đạc linh tinh, vội vàng chạy đến lớn tiếng kêu thảm, che lại hai mắt của Quân Thần Hi.
Bạn cậu còn đang trưởng thành! Sao có thể nhìn thấy loại cảnh sắc hương diễm như thế này được.
“Chị… Chị… chị mau đi thay quần áo đi!
Đây là bạn của em!”
“Bạn của cậu thì liên quan gì đến chị? Đây là nhà của chị, chị mặc cái gì mà không được?” Tống Tử Yên không chút hờn giận, nhếch môi hư hỏng nói.
Cái gối phồng lên trên sàn nhà, ở giữa hơi lõm xuống, đôi chân không xương yếu ớt của cô gái giẫm lên, dựa vào tay nắm ghế, miễn cưỡng đứng dậy - "Buồn ngủ quá~" Tay cô gái che môi, duỗi eo thon, uể oải ngáp một cái.
“Đi mau, đi mau!"
Tống Tử Kỳ hận không thể đi tới đuổi cô đi ngay, tay càng gắt gao che kín ánh mắt của thiếu niên không dám buông lỏng, sợ hắn lại bị những thứ không nên thấy đập vào mắt
Trong mắt Tống Tử Kỳ, Quân Thần Hi hoàn hảo không nhiễm bụi trần, hắn nên là tiên giới thượng thần, còn chị gái cậu là một con hồ ly tinh làm hại nhân gian, hai người không nên chạm mặt nhau mới phải.
Mặc dù rất tiếc cho chị gái của mình, nhưng cậu phải nói rằng cảnh tượng như vậy đối với Quân Thần Hi chẳng khác gì độc dược!
“Cắt, thật hiếm thấy nha.” Tống Tử Yên cong môi, liếc nhìn Tống Tử Kỳ, sau lại nhìn thiếu niên đang bị che mắt, chán ghét quay người lên lầu.
Đôi mắt bị che kín, thiếu niên đứng im, bất giác nhắm mắt lại nghĩ ngợi
Anh ấy là nhân tài được thiên phú, anh có khả năng quan sát và một trí nhớ đáng kinh ngạc. Vì thế mà bóng tối khiến anh có nhiều khoảng trống để nhai nuốt dự vị.
Tựa như một cốt truyện cứ lặp đi lặp lại trong đầu, hết lần này đến lần khác, khuôn mặt cô gái không ngừng được phóng to, phóng to, tỉ mỉ đến từng sợi tóc lả lơi mềm mại.
Trong bức tranh, ánh nắng mặt trời dịu nhẹ vuốt ve làn da mỏng manh mềm mịn như tản chiếu ánh sáng lấp lánh, soi rọi mọi thứ.
Trái tim của thiếu niên như bất chợt bị bóp nghẹt.
“Xin lỗi, chị gái tôi mới từ nước ngoài trở về nên rất open, không làm câu sợ chứ?” - Tống Tử Kỳ khinh bỉ thu tay về, cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh.
“Không sao đâu.”
Quân Thần Hi ngồi xổm xuống nhặt lại bàn vẽ, hơi nâng mắt nhìn chiếc ghế cô gái vừa nằm xuống.
Trong không khí vẫn còn lưu lại một hương thơm dịu ngọt thoang thoảng, Quân Thần Hi tự hỏi liệu nhiệt độ của cô có còn sót lại trên ghế tựa, có ấm áp như ánh nắng chiều tàn. Như thể vừa rồi chỉ là một giấc mơ đẹp, khi anh mở mắt, làn khói đã biến mất...
Đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, không có gì cả.
—————————-