Lưu Dương bên ngoài bất lực nhìn hạ thể thẳng tắp của mình, nửa năm nay Vương Đan luôn cùng anh bất đắc dĩ cãi cọ, cô vốn đã rất bận rộn công việc, nhưng cũng không có ý quan tâm đến anh.
Không có sự an ủi của bạn gái, cuộc sống cũng ảm đạm như một nhà sư. Anh đã từng có thể vượt qua bằng tay của mình và cũng không phải ứng khi nhìn thấy phụ nữ đẹp. Nhưng từ khi gặp Lâm Lục Lục, anh cảm thấy mình động dục mọi lúc mọi nơi.
Anh phát hiện mình hoàn toàn không thể kiềm chế được bản thân, vì vậy anh đã cố tránh xa cô ấy vì dù sao cũng phải giữ một chút đạo đức. Nhưng ở nơi làm việc, ngẩng đầu cúi đầu đều không thể tránh được.
Nói cách khác, Tiêu Lưu Dương đã hiểu thấu lòng mình, anh nghĩ mình nên thích Lâm Lục Lục. Sau khi biết rõ tâm tư của mình, dạo gần đây anh cũng không còn tránh mặt cô ấy nữa, ngược lại càng muốn lại gần người con gái này hơn.
Bề ngoài thì anh đang bàn chuyện công việc một cách nghiêm túc, nhưng não anh lại réo rắt muốn ôm chặt lấy cô ấy, đút ©ôи th!t vào ŧıểυ huyệt cô ấy rồi mặc sắc ȶᏂασ làm. Nói chuyện với cô. Âm thanh của công việc cũng trở nên rời rạc bị rời rạc.
Nhưng cuối cùng, anh cũng chỉ có nhổ nước bọt vào chính, xấu hổ chặn ©ôи th!t cứng ngắc của mình không để cô nhận ra. Dần dần anh say mê với sự phản bội này đối với bạn gái mình, và yêu cảm giác âm thầm vụng trộm hình bóng của Lâm Lục Lục.
Nghe thấy câu cảm thán của Lâm Lục Lục, cơ thể anh phản ứng còn nhanh hơn cả não, tức khắc anh liền đẩy cửa phòng bước vào.
"Chuyện gì vậy?"
Nghe thấy âm thanh cô gái liền quay lại, cảnh tượng trước mắt khiến gậy thịt dưới háng của Lưu Dương nhói lên vì phấn khích.
Không hiểu vì sao, Lưu Dương vô thức đóng lại cửa phòng.
Nhìn vết thương trên tay Lâm Lục Lục vẫn còn đang chảy máu, hẳn là do một mảnh vỡ của cốc cafe lúc nãy đâm vào, lòng Lưu Dương Khẽ nhói đau, anh đi nhanh về phía trước ba hai bước, cầm lấy ngón tay của cô không chút do dự ngậm vào miệng.
Lâm Lục Lục kinh ngạc muốn rút tay về, lại bắt gặp ánh mắt sâu thẳm, u ám tràn đầy du͙© vọиɠ của Lưu Dương, liên khó chịu dời mắt đi, nhưng như thể đột nhiên nhớ ra điều gì, cô hoảng hốt ghì chặt cổ áo sơ mi của mình bằng tay trái.
Tuy nhiên cô gái dường như đã đánh giá thấp sức mạnh của người đàn ông trước mắt này rồi. Hàng nút trước ngực bung ra. Khoảnh khắc tất cả sự chống cự yếu ớt bỗng chốc sụp đổ.
Lưu Dương buông ra ngón tay đã ướt đẫm của cô, chậm rãi đến gần Lâm Lục Lục, Khoảng cách gần sát, anh khẽ chạm môi mình vào môi cô, thấy cô gái nhỏ không phản ứng gì, anh vui mừng khôn xiết, tự dối lòng rằng cô không phản ứng thì tức là không hề bài xích anh.
Lưu Dương ép Lâm Lục Lục lên giường, sau đó cúi xuống hôn cô thật sâu. Trước khi cô gái kịp phản ứng, anh đã nhanh chóng công thành đoạt đất, dùng lưỡi cạy mở hàm răng vỏ sò của cô, giữ lấy chiếc lưỡi thơm tho mà quấn quýt bú mυ"ŧ.