Xuyên Nhanh: Trà Xanh Xuyên Thành Nữ Phụ

Chương 4

Trước Sau

break

Tần Dịch Dịch đến Quảng trường Thời đại lớn nhất thành phố H.

Nhưng cô lại không có ý định vào trung tâm mua sắm mà chỉ ngồi lặng lẽ ở một góc bên cạnh quảng trường, cô cúi đầu chăm chú chơi đùa với chú mèo hoang trước mặt.

Cô gái mặc váy trắng thanh thoát, tựa như một ngôi sao điện ảnh đang quay phim, nụ cười điềm đạm dịu dàng, mái tóc dài buông xõa ngang vai, bay bay trong gió. Cho dù chú mèo nhỏ trông có vẻ chảnh chọe hung dữ, nhưng trên mặt cô gái vẫn luôn mỉm cười, mi mắt cong cong dịu dàng mà nhẫn nại vuốt ve mèo con.

Trong quảng trường không ít trai xinh gái đẹp ra ra vào vào, cô chỉ ngồi ở một bên nhưng lại dễ dàng thu hút hầu hết ánh mắt của mọi người. Một anh chàng ký họa mạnh dạn bước tới, gương mặt ngại ngùng ngỏ ý muốn vẽ cô. Tần Dịch Dịch kinh ngạc mở to đôi mắt to tròn của mình, sắc mặt ửng hồng, nhẹ giọng nói: "Được, vậy tôi cần phải gì?"

“A, không cần làm gì hết, tùy ý cô, chỉ cần ở yên đó là được rồi.” Thiếu niên gãi gãi đầu, cũng có chút thẹn thùng.

Cô gái nhỏ này thực sự rất dịu dàng.

….

“Cảm ơn bức tranh anh tặng, đẹp lắm.” Tần Dịch Dịch cầm lấy tờ giấy, chân thành cảm ơn.

“Không, không có gì, đều là vì em rất đẹp.” Anh ta do dự, cắn răng hỏi, “Này… em có thể thêm thông tin liên lạc được không?”

Cách đó không xa có một chiếc xe màu đen chậm rãi vào gara, Tần Dịch Dịch hơi giật mình, sau đó cúi đầu, giọng điệu có chút xấu hổ:

"Thực xin lỗi, tôi đã có người mình thích rồi."

Nhìn kìa người đã đến rồi.

…..

Phòng VIP trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại.

Người đàn ông trung niên đang cầm trên tay một tập tài liệu, nôn nóng đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, không biết là đang đợi ai.

Ngay khi sự lo lắng của ông ta lên đến đỉnh điểm thì bên ngoài phòng VIP vang lên tiếng gõ cửa, trên mặt ông ta lập tức hiện rõ vi mừng, ba bước cũng thành hai mà đi tới, nhưng còn chưa kịp mở cửa thì đã có người từ bên ngoài mở ra.

Người trợ lý trong bộ vest sọc xám rút tay khỏi nắm cửa, gật đầu với ông rồi im lặng đứng sang một bên.

Một người đàn ông mặc vest đen và áo sơ mi đen bước vào. Vóc dáng Hắn rất cao, mái tóc đen nhánh được vuốt ngược ra phía sau chỉnh tề, gương mặt vô cùng sắc bén, khí chất điềm tỉnh mà uy nghiêm, dễ dàng khiến cho người ta có cảm thấy áp lực.

Người đàn ông trung niên sau khi nhìn thấy thì vui mừng nói: "Quý gia, anh đến rồi."

Quý Phi không hề dừng bước, chỉ hơi nâng tay lên, thản nhiên nói: "Hôm nay bàn chuyện công việc, không cần căng thẳng."

Người đàn ông tươi cười hòa hoãn, "Vâng, vâng, Quý Gia, mời ngồi bên này."

Mặc dù người này chỉ mời rút lui quy ẩn, bắt đầu kinh doanh sạch sẽ mấy năm gần đây, nhưng ai gặp hắn cũng phải gọi một tiếng, "Quý Gia"

Cũng chính là vì những thủ đoạn của hắn mấy năm trước vẫn luôn khiến người phải kinh sợ cho đến nay.

"Quý tổng, tôi rất vui vì hôm nay anh có thể đến..." Người đàn ông mỉm cười mở ra tập tài liệu trên tay, chưa kịp nói xong thì trong phòng vang lên một giọng nói lãnh đạm.

"Ông vui mừng quá sớm rồi."

Toàn thân người đàn ông cứng đờ, “Quý tổng...”

Quý Phi tùy ý đặt một tay lên sô pha, hai chân bắt chéo, "

Tôi đã nói rồi, sòng bạc trong tay ai, người đó sẽ chịu hết trách nhiệm, nhớ rõ chứ?"

"Nhớ rõ nhớ rõ! Chỉ là...”

“Tốt lắm,” Quý Phi gõ gõ ngón trỏ, trợ lý đứng bên cạnh lập tức lấy ra một túi hồ sơ đưa cho người đàn ông.

"Nếu đã cho ông, thì ông phải làm theo yêu cầu của ta. Mấy năm nay ông hưởng cũng không ít, nhưng cuối cùng lại muốn đưa đến nguy hiểm cho ta, thật hết nói nổi!”

Hắn nâng cằm nhìn về phía người đàn ông mặt mũi đang dần tái nhợt đi, ý bảo ông ta "Xem đi!”

Người đàn ông run rẩy mở ra túi hồ sơ, bên trong gồm có một xấp ảnh, một cuốn sổ sách, và một chiếc bút ghi âm.

Khi vừa nhìn thấy sổ sách bên trong, người đàn ông như thể bị rút đi hết sức lực, mặt mày xám ngoét bất động tại chỗ.

"Hôm nay ta đến đây cho ông hai lựa chọn. Thứ nhất, ông chọn đi, tự mình gánh chịu hậu quả. Nếu định kéo người khác xuống nước ta đảm bảo, người còn chưa bị kéo xuống, ông sẽ không bao giờ thấy được mặt trời một lần nào nữa."

Quý Phi đứng dậy, nhìn màn mưa tầm tã bên ngoài, hiếm có khi nhíu mày, "Thứ hai, nếu giải quyết được tài khoản đen trong sòng bạc, thì gia đình ông cả đời sẽ không phải lo lắng.”

Trợ lý Diêu Kiệt khẽ thở dài, Quý Phi luôn tàn nhẫn độc ác, làm được như vậy, là đã tận tình tận nghĩa.

Nói xong, Quý Phi lại liếc nhìn cơn mưa tầm tã bên ngoài, tâm trạng không vui bước ra khỏi phòng VIP.

Hắn không thích những ngày mưa.

Cực kì không thích.

-------------------------------------

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc