Động tác ra vào mãnh liệt bỗng nhiên dừng lại, Nguyễn Thời Hành có chút bất mãn mà kẹp kẹp.
Lúc Nguyễn Thời Hành chưa chú ý tới thì đôi mắt của Loan Ngọc đã chậm rãi rút đi màu đỏ tươi, trở lại thành màu đen thuần.
Y khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, ngơ ngác lại tham lam thị gian thân thể cường tráng mê người dưới thân, hai cánh mông to mọng bị đánh đến sưng đỏ, phảng phất như hai quả đào ngon miệng mềm mại.
Lỗ đít bị đυ. sưng của Nguyễn Thời Hành đang da^ʍ đãиɠ mà kẹp lấy dươиɠ ѵậŧ y, vòng eo vặn vẹo, giống như một con chó cái đang nứng tình, tràn đầy hơi thở dâm mị mê loạn.
Đĩ đực!
Loan Ngọc cắn chặt răng, ở trong lòng hung hăng nhục mạ, y không nghĩ tới Nguyễn Thời Hành sẽ da^ʍ đãиɠ và hạ tiện như vậy, ở ngay lúc này vậy mà cũng có thể động dục, lại chủ động cưỡi trên dươиɠ ѵậŧ y, để y lúc bị mất lý trí đ*t đến bắn.
Thèm khát tới mức vậy sao!
Gấp không chờ nổi vậy sao!
Trong lòng Loan Ngọc vừa tức giận lại thẹn thùng, hai loại cảm xúc phức tạp đan chéo vào nhau, nghĩ đến Nguyễn Thời Hành không hề vứt bỏ y, phần cảm động cùng ỷ lại kia giờ phút này đều biến thành lửa tình hừng hực.
Nguyễn Thời Hành cảm thấy được khác thường, nghiêng đầu về phía sau nhìn lại, Loan Ngọc vẻ mặt ngây ngốc, đôi mắt đen nhánh lộ ra chút phức tạp, hiển nhiên y đã thanh tỉnh.
"Không làm nữa hả?" Nguyễn Thời Hành khàn giọng hỏi: "Nếu cậu không muốn thì cứ coi như tôi chiếm tiện nghi cậu, thời buổi này ai biết được khi nào mình chết đâu, nhẫn nhịn một chút."
Giọng điệu hắn lười nhác, cố gắng bò về phía trước một chút, định rút cây đồ vật kia từ trong thân thể ra.
Nguyễn Thời Hành nghĩ chắc Loan Ngọc bị đồng tính luyến ái ghê tởm tới óc rồi, cũng do hắn suy nghĩ không chu đáo, thân phận Loan Ngọc là ngựa giống, trai thẳng sắt thép, thẳng như ruột ngựa, tuy y có thể tiếp thu đàn ông khẩu giao, nhưng là đàn ông luôn là loại động vật nửa người dưới, có thể tiếp thu khẩu giao chưa chắc đã tiếp thu chuyện làʍ t̠ìиɦ, hơn nữa vẫn là đối với thân thể không hề dính dáng gì tới một chút nữ tính này của hắn.
Nguyễn Thời Hành cố tình nói như vậy, hắn cảm thấy nếu Loan Ngọc nghĩ hắn là đĩ điếm hoặc là hạ tiện thì cũng không sao cả, dù gì lúc trước cũng đã khẩu giao rồi, nhưng hắn vẫn muốn giải thích một chút, rốt cuộc hắn cũng không thèm khát tới mức như vậy, nếu hắn không biết cốt truyện cũng như nhiệm vụ, hắn khẳng định sẽ không làm ra những việc như thế này.
"Nếu cậu không tiếp thu được, hoặc có chướng ngại tâm lý gì đó, cùng lắm thì về sau tìm thêm vài cô em bù đắp lại tinh thần."
Nguyễn Thời Hành đĩnh đạc khuyên bảo, căn dươиɠ ѵậŧ kia từng chút rút ra khỏi thịt huyệt mẫn cảm của hắn, kɧoáı ©ảʍ tê dại làm hơi thở hắn có chút không xong, trong giọng nói cũng phát ra vài âm tiết rêи ɾỉ.
Chút thẹn thùng cùng nóng bỏng trong lòng Loan Ngọc còn chưa kịp biểu đạt ra tới, đã bị lời nói của Nguyễn Thời Hành kí©ɧ ŧɧí©ɧ thành những thứ khác.
Hắn cũng không nhìn lại bộ dạng da^ʍ đãиɠ hiện tại của hắn, thế nhưng dưới tình huống như vậy lại kêu y về sau thì đi tìm phụ nữ, vậy còn hắn thì sao, hắn sẽ đi tìm thằng đàn ông khác phát tình cầu cᏂị©Ꮒ, ở dưới thân người khác bị đ*t tới bắn tinh hay sao?
Loan Ngọc chỉ tưởng tượng tình cảnh như vậy, trái tim đã ê ẩm chịu không được, lòng đố kị cùng phẫn nộ vào giờ phút này đạt tới một độ cao chưa từng thấy.
Căn dươиɠ ѵậŧ kia chậm rãi theo động tác của Nguyễn Thời Hành rời khỏi miệng huyệt, người phía sau đột nhiên một tay đem hắn kéo lại, khúc thịt nóng bỏng một phát bị đút sâu vào bên trong, đ*t Nguyễn Thời Hành đến phát ra một tiếng rêи ɾỉ thật dài.