Ba con hoang dại bị Đại Vương nhồi một đống quy củ đến mơ hồ, hoàn toàn không thể hiểu nổi thâm ý trong đó, lại nhớ đến đan dược của Lâm Tô, không ngừng đồng ý, "Ừm ừm, nghe theo ngươi hết, nghe theo ngươi hết."
Đại Vương hết sức hài lòng, "Sau này là người một nhà, có chút việc bản vương sẽ không gạt các ngươi, thu bản thể lại đi, đại nhân thích nhóc con dễ thương, càng manh càng tốt..." Nó cũng không keo kiệt nhắc nhở, dù sao chỉ cần ở với đại nhân mấy hôm thì phát hiện ra, coi như bán cho bọn nó chút ý tốt.
Thế là ba con thú hoang biến thành bé con, một con cún, một con cá chép béo, còn có một con rắn dài bằng bàn tay, to bằng ngón cái, không kể có lông hay không có lông, bán manh hết mình.
Lâm Tô yên lặng xem kịch cung đấu, kiễu —— 囧.
Cô cảm nhận được ba con nhóc này cùng nhau ra ngoài, tò mò đi xem thử, thế quéo nào cô lại nhìn thấy vở kịch này.
Đám bé con nhà mình sao mê diễn kịch thế nhỉ? Một đám kịch tinh. Diễn viên xuất sắc nhất chắc ăn là Đại Vương, còn tự phong Hoàng Hậu, Cổn Cổn cũng được cô sủng mấy ngày, lại nói thành sủng quan hậu cung gì gì đó, biến cô thành Đế vương có ba ngàn giai nhân, khiến Lâm Tô dở khóc dở cười.
Cô cũng không cảm thấy bản thân bị lừa gạt gì, ngược lại thấy mấy đứa này ngoài bán manh còn biết đổi mới cuộc sống.
Ban đầu, đứa nào đứa nấy là lão yêu quái sống trăm năm, sao có thể ngốc nghếch thế nhỉ? Tự làm khó bản thân dỗ cô vui vẻ, còn cố tình ngụy trang thành bé con, đúng là cái đồ dễ thương.
Lâm Tô không nói ra, lặng lẽ đến, về âm thầm. Hoàn toàn không biết Đại Vương còn cố tình dặn dò ba con hoang, "Biết thiên chân vô tà không? Càng đáng yêu đại nhân càng thích..."
Rất nhanh, Đại Vương dẫn ba con hoang về, Lâm Tô ra vẻ 'em không biết gì hết', kinh ngạc hỏi, "Các ngươi cũng đến khế ước với ta?"
Ba bé con rụt rè nhìn cô khẽ gật đầu.
Lòng Lâm Tô ngập trong bể tình, không quan tâm là thật hay giả, ba đứa nhỏ này rõ đáng yêu! Cún con màu đen mượt mà, mắt long lanh, lúc ngáp mắt còn lấp lánh nước, khỏi nói có bao nhiêu câu người; cá chép màu vàng béo ú, nhìn một cái liền khiến người ta vui vẻ, xấu hổ trốn ngoài cổng, như cô bé thẹn thùng; đến cả rắn cũng dễ thương chết người. Động vật bò sát dễ khiến người ta cảm thấy sợ hãi, nhưng không áp dụng cho bé con này. Toàn thân trắng như tuyết, có hoa văn màu vàng như ẩn như hiện, cái đuôi mảnh như đũa, nhưng đầu vừa tròn vừa to, như rắn béo manga, chỉ khiến người ta cảm thấy đáng yêu, không hề đáng sợ.
Không còn gì luyến tiếc, Lâm Tô vui vẻ khế ước cả ba con, Đại Vương đã hứa hẹn bọn nó mớiđồng ý, dù sao cô cũng phải cho Hoàng Hậu chút mặt mũi nhỉ?
Ba con mới đến, chó ngao Tây Tạng tên Khiếu Thiên, hồi bé nghe dân gian đồn chó Hao Thiên là loài có tiếng sủa lợi hại nhất, nên nó lấy cho mình cái tên Khiếu Thiên, năng lực là nuốt chửng; mãng xà tên Kim Hoàn, năng lực là độc; cá chép béo là cô bé duy nhất, tên Cẩm Tú, năng lực cũng kì lạ, gọi là Cẩm Tú chúc phúc.
Lâm Tô hỏi ra mới biết, có lẽ là kỹ năng mang đến vận khí cho người khác, cũng thần ký gớm hè. Trong bản ghi chép ở Lâm gia, yêu quái có đủ loại năng lực, Lâm Tô xem như đã thấy rồi.
"Tô Tô, ngươi cầu nguyện với nó, chắc chắn thành sự thật đấy." Cổn Cổn khá rõ năng lực của Cẩm Tú, "Không tin thì ngươi thử đi."
"Cầu nguyện cái gì mới được? Lâm Tô cũng thấy rất thần kỳ, nhưng nhất thời không nghĩ ra nên cầu nguyện gì.
"Để bản vương!" Đại Vương xung phong nhận việc, "Đại Vương thử thay Tô Tô."
"Được, ngươi thử đi."
"Hmm..." Đại Vương ra vẻ trầm tư, con mắt xoay chuyển, như đột nhiên nghĩ đến cái gì, "Bản vương hi vọng hôm nay có 2 viên linh sâm đan!"
Cổn Cổn không hiểu, "Nguyện vọng gì vậy?" Linh sâm đan là Tô Tô cho, sợ bọn nó không ăn được nhiều, nên mỗi ngày chỉ phát cho bọn nó 1 viên, không lẽ cầu nguyện xong thì biến thành 2 viên?
Mấy đứa còn lại cũng mơ hồ nhìn Đại Vương, Đại Vương lại không hề có ý thay đổi, chỉ liếc trộm nhìn Lâm Tô.
"Ha ha..." Lâm Tô mém chút cười té ghế, Đại Vương nhà mình sao lại đáng yêu thế nhỉ? Cầu nguyện cái gì, rõ ràng là ám chỉ cô.
Cười đủ rồi, Lâm Tô mới nói, "Cái này không tính, nguyện vọng của ngươi có thành hay không do ta quyết định, không phải năng lực của Cẩm Tú, nhưng mà... Ta thấy hôm nay ngươi có vẻ hiểu chuyện."
Lâm Tô vội vàng khế ước với đồng bọn mới, ở nơi khác, nam nữ chính và nam hai cuối cùng cũng phát triển.
Qua một đoạn thời gian ở chung 'gà bay chó chạy', Trác Việt đã dần dần thích Hồ Tiểu Bạch, hai người ở chung càng ngày càng ngọt ngào, nhưng Hồ Bất Ngôn vất vả lắm mới tìm được Hồ Tiểu Bạch, sao nguyện ý để người mình thương thuộc về người khác? Anh ta không dám để Hồ Tiểu Bạch khó xử nên xuống tay chỗ Trác Việt, trộm chèn ép sản nghiệp Trác gia, bức Trác Việt rời khỏi Hồ Tiểu Bạch.
Lúc Trác Việt và Hồ Tiểu Bạch nấu cơm, không cẩn thận trượt chân, càng không cẩn thận môi chạm môi, thời gian như tạm dừng, một người một yêu hôn hết mẹ nửa thế kỷ mới lấy lại tinh thần.
Sau khi tách ra hai người ngượng ngùng tránh né đối phương, đúng lúc này mẹ Trác gọi điện cho Trác Việt.
"...Việt Việt, mẹ chưa từng bắt con phải làm chuyện gì, nhưng lần này thật sự không còn cách nào khác, Trác gia sắp phá sản..."
Trác Việt sợ, "Mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Anh mỗi ngày ở chung với Hồ Tiểu Bạch, ngày nào cũng có chuyện quên mất rất lâu rồi chưa về nhà, sao lại đột nhiên phát sinh biến cố?
"Đôi ba câu không nói rõ được, mẹ với ba con còn định giấu diếm, vượt qua khoảng thời gian này, nhưng... Con cứ về trước đi đã."
Trác Việt nào dám không đồng ý, cúp máy vội vội vàng vàng ra cửa.
Sát vách, Hồ Tiểu Bạch như thiếu nữ hoài xuân, khuôn mặt đỏ bừng lăn lộn trên giường, không để ý Trác Việt rời đi.
"Chút chuyện vô tình chạm môi thôi, sao tim lại đập nhanh thế nhỉ?" Hồ Tiểu Bạch lòng đầy ngượng ngùng tự lẩm bẩm.
Lúc trước không rành thế sự, cả người trần truồng bò trên giường Trác Việt cũng không thẹn thùng, bây giờ sinh hoạt trong thế giới loài người lâu, đã hiểu cái gì gọi là liêm sỉ, chỉ một nụ hôn đã khiến cô mặt đỏ tới mang tai.
Dáng vẻ lần đầu biết yêu của cô đâm đau mắt Hồ Bất Ngôn, anh ta tình nguyện cô không hiểu gì, là tiểu Hồ Ly ngây thơ vô tri trước kia, còn hơn là có tình cảm với một nhân loại.
Anh ta nhảy từ mái nhà đối diện vào, đứng trước cửa sổ phòng Hồ Tiểu Bạch, Hồ Tiểu Bạch giật mình, "Ngươi là ai?"
Hồ Tiểu Bạch cảm nhận được đối phương là đại yêu cường đại, còn cảm giác được khí tức trên người anh ta rất quen thuộc, nên không thấy sợ, đánh bạo mở cửa sổ, tựa vào bệ cửa sổ nghiêng đầu nhìn anh ta, "Ngươi cũng là yêu quái? Lần đầu tiên ta thấy yêu quái giống ta đó, ngươi tên là gì?"
Hồ Bất Ngôn ngoài cửa sổ cười nhẹ một tiếng, tiếng cười như tiếng thở dài, rơi vào tai Hồ Tiểu Bạch, tự nhiên khiến cô cảm thấy yêu quái bên ngoài rất đáng thương.
"Ngươi cười cái gì? Buồn thì khóc đi, cười là việc khi gặp chuyện vui mới làm."
Ánh mắt của cô, thanh tịnh, sạch sẽ, không nhiễm chút khói bụi trần gian. Phản chiếu hình ảnh anh, là đại ác ma thế gian. Anh ta nguyện hóa thân thành ác ma bảo vệ bảo bối tinh khiết, lại quên đi mình.
Nhưng mà...
"Ta tên Hồ Bất Ngôn, Hồ trong Tiểu Bạch Hồ, Bất Ngôn là không nói gì."
Sao đại lão hổ ngươi không nói gì hết vậy? Ngươi không nói gì thì ta gọi ngươi là Bất Ngôn nha.
"Ta không buồn, mỗi lần ta thấy ngươi chỉ có vui vẻ."
Quên cũng không sao, làm quen thêm lần nữa là được.
"Ấy..., ngươi họ Hồ nè, trùng hợp ghê, ta cũng họ Hồ." Hồ Tiểu Bạch vui vẻ nói, nói xong lại có chút ngượng ngùng, "Việt Việt nói nhìn thấy ta là vui vẻ, anh ấy nói vì ta quá đáng yêu. Ngươi cũng thấy ta rất đáng yêu đúng không?"
Hồ Bất Ngôn cười khẽ một tiếng, "Không, không phải đáng yêu, là yêu, vì ái tài thấy ngươi là vui rồi."
"Tiểu Bạch, 900 năm, cuối cùng ngươi cũng về."
*
Trác Việt vội vàng chạy về nhà, mẹ Trác kể chuyện công ty bị chèn ép cho anh nghe.
"...Không biết ai nhắm vào nhà mình, không có tiền rót vào là phá sản ngay, chú Kiều đồng ý cung cấp 1 phần tài chính, giúp chúng ta vượt qua gian nan..."
"Điều kiện gì?" Trác Việt đột nhiên ngắt lời mẹ, "Ông ta không có chuyện vô duyên vô cớ trợ giúp chúng ta, cho nên, ông ta đưa ra yêu cầu gì?"
Dù đả kích vừa rồi khiến anh hơi mơ hồ, nhưng rất nhanh anh liền tỉnh táo lại, bắt đầu phân tích tình huống bây giờ.
"Ông ta..."
Mẹ Trác muốn nói lại thôi, Trác Việt nói thẳng, "Liên quan đến con?"
Nếu không cũng không vội vàng gọi anh về.
Mẹ Trác gật đầu, "Ông ta yêu cầu con cưới Kiều tiểu thư, hai nhà kết thân làm gia. Con cũng biết, Kiều tiểu thư một lòng thích con..."
"Không có khả năng!" Trác Việt không đợi bà nói xong đứng bật lên, dù vừa nãy có dự đoán đến chuyện này, nhưng nghe mẹ nói ra, anh vẫn hơi mất khống chế.
Thông gia, hai mươi năm trước anh không bài xích chuyện này, lấy xuất thân của anh, khả năng cao phải tìm tiểu thư môn đăng hộ đối kết hôn, không phải vì tình yêu, chỉ vì lợi ích.
Nhưng bây giờ anh không chút nghĩ ngợi liền từ chối, vì trong lòng anh, còn có một cô gái anh muốn che chở.
Lúc không yêu cưới ai cũng được, nhưng bây giờ, cưới một người phụ nữ mà mình không yêu là bất công với cả ba.