Vào chạng vạng tối, Cố Đại Lang lên trấn bán về đầu tiên, mang nụ cười vui vẻ, trong gánh trống không.
"Thế nào?" Vương thị đi đầu nghênh đón.
Cố Đại Lang buông gánh xuống, Lâm Tô đưa nước uống một hơi cạn sạch, thở phào, lúc này mới bắt đầu nói, "Bán sạch, bán hết rồi, lúc anh đi còn có người kéo lại hỏi còn không."
Vương thị kinh hỉ nói, "Được chào đón như thế?"
"Cũng không phải, ban đầu buổi sáng anh vừa đi, hỏi mấy người không ai mua, hỏi biết đậu hũ không không ai biết. Anh gánh hàng đến trưa, đói không chịu được, đành tìm lương khô ăn. Anh thấy nhà kia khóa cửa, tưởng không có ai, ngồi trên thềm nhà người ta ăn. Ai ngờ người làm trong nhà đi ra, ăn được một nửa thì quản sự ra mua. Mọi người đoán xem đó là nhà ai?"
Đám người bị hắn làm cho tò mò, "Nhà ai?"
"Lâm phủ!"
"Là phủ Lâm lão gia nổi tiếng thiện nhân trên trấn?"
"Đúng, là họ! Quản sự của họ không giận, cũng không đuổi anh đi, còn cho anh một chén nước. Lại hỏi anh bán gì, anh nói đậu hũ. Anh nói là do chính tay anh và mẹ làm, hắn liền lấy tiền ra mua một miếng đậu. Anh vốn tưởng bọn họ biết đậu hũ là gì, không hỏi nhiều. Sau đó mới biết, thấy anh khó khắn mới ra tay giúp."
"Làm sao anh biết?"
"Vì đến buổi chiều anh đi bán ở phố khác, hắn đuổi tới hỏi mua đậu hũ." Có trời mới biết hắn đứng đó hét khàn cả giọng, người rảnh rỗi vây xem không ít, mê mẩn nghe chuyện canh bạch ngọc phỉ thúy ngon đến đâu, nhưng không ai mua. Thẳng đến lúc quản sự Lâm phủ xuất hiện, mọi người thấy đến quản sự Lâm phủ cũng chạy đến mua, trong nháy mắt bắt đầu tranh nhau.
"Lâm lão gia là hiếu tử, mẹ hắn hơn bảy mươi tuổi, răng lợi không tốt, không ăn được đồ cứng. Quản sự thấy đậu hũ vừa mềm vừa dễ ăn, cho người đi nấu thành canh, dâng lên cho bà dùng. Bà ăn một lần rất thích, kêu đến tối lại làm thêm một chén nữa. Thế nên mới có chuyện quản sự đi tìm anh."
Thì ra bên trong còn có chuyện như thế, có thể thấy nhân duyên cũng rất quan trọng. Cho dù nói thế nào, đậu hũ bán hết là tốt rồi, còn thành công thu được nguồn tiêu thụ, mấy miếng đậu hũ này không lo mai không bán được.
Đương nhiên, mọi người vẫn quan tâm bán được bao nhiêu hơn. Cố Đại Lang thận trọng lấy ra một cái bao trong ngực, đồ trong bao khiến người ta cực kỳ vui vẻ.
Hắn để lên bàn mở ra, dưới ánh đèn một đống tiền phát ra ánh sáng mê người.
"Mẹ, ở đây hết, con không lấy đồng nào. Trừ miếng cuối hơi nát, người ta đòi bớt một văn, con bớt cho hắn, còn lại bán theo giá."
Bọn họ định giá một cân ba văn tiền, lần này hắn gánh hai mươi cân, tương đương sáu mươi văn.
Trừ chút phí, đại khái kiếm được ba mươi văn, một mình hắn một ngày kiếm được ba mươi văn, đây là số tiền khiến người ta ngạc nhiên.
Lâm Tô rất hài lòng, ba chị em dâu Vương thị cũng kinh hỉ, ba mươi văn tiền đối với bọn họ là một khoản tiền lớn, tự nhiên cũng thấy tốt. Chỉ có Cố Chi Thu, trong lòng hơi thất vọng, cảm thấy quá ít. Vì trong lòng nàng ta, một văn tiền tương đương một mao tiền, kiếm tiền từng đồng như thế, lúc nào mới giàu lên được?
Lúc trời sắp tối, hai anh em lão Nhị lão Tam từ huyện về, còn chưa vào tới cửa đã hét lên tin vui, "Mẹ, bán hết rồi, Hương Mãn Lâu đặt trước hai miếng, mai đưa qua."
Mọi người lo lắng trong lòng, bây giờ mới thả lỏng, mở đầu đại cát, là dấu hiệu tốt.
Lão Tam uống hợp nước, bắt đầu nói quá trình bán đậu hũ của bọn họ.
EDIT: Morticia – Wattpad.
So với Cố Đại Lang may mắn, hai người này thuận lợi hơn, thoáng cái đã có người hỏi bọn họ bán gì. Lão Tam nhớ rõ lời dặn của Lâm Tô, kể lại cho người ta. Lão Tam dẻo miệng, giới thiệu về đậu hũ, nhất là chuyện Thái sư, bị hắn nói thành chuyện cổ tích, khiến mọi người vây xem.
Chờ hắn kể xong, mọi người bị khơi lên lòng hiếu kỳ nhao nhao bỏ tiền mua. Đương nhiên, một phần cũng do kinh tế ở huyện thành không tệ, dư sức mua một cân đậu.
"Đúng rồi, thật ra có người nói hắn từng ăn canh bạch ngọc phỉ thúy, mẹ nói đậu hũ chỉ có quan lại quyền quý mới ăn, con còn tưởng địa phương nhỏ này không có ai ăn đâu."
Lâm Tô bất động thanh sắc hỏi, "Hắn nói sao?"
"Hắn nói hắn từng ăn rồi, sau lại nói ông hắn ăn rồi. Ông hắn từng làm trong phủ Thái sư, được Thái sư coi trọng, thỉnh thoảng Thái sư sẽ thưởng canh bạch ngọc phỉ thúy."
Ha ha, nghe là biết xạo chó. Cô nói rồi, thế giới này đậu hũ chưa xuất hiện. Cho dù có, có khi không gọi bằng tên này, càng không có chuyện gọi là canh bạch ngọc phỉ thúy.
Dù không biết xạo lol như thế có lợi gì cho hắn, nhưng lại giúp Lâm Tô tăng tính chân thực.
Hai anh em tổng cộng bán hết bốn mươi cân đậu hũ, cầm về tất cả một trăm hai mươi văn.
"Ban đầu con thấy nhiều người còn định bán bốn văn kìa. Mà sợ bên đại ca bán theo giá ban đầu, đến lúc người ta phát hiện khác giá, không chừng còn chửi bọn con, cho nên vẫn bán ba văn một cân."
Lâm Tô nghiêm mặt nói, "Con làm đúng, làm ăn quan trọng nhất là chữ tín, không thể một vật hai giá. Đậu hũ của chúng ta chỉ bán ba văn tiền, cho dù nhiều người hay ít người cũng không đổi. Mấy đứa nhớ kĩ, đừng để thiển cận nhất thời phá hỏng thanh danh."
"Vâng, bọn con nhớ kĩ."
Trong nhà lời Lâm Tô nói là thánh chỉ, trước kia như thế, bây giờ cũng thế. Vì Lâm Tô đưa bọn họ đậu hũ kiếm tiền, trước kia mù quáng phục tùng, bây giờ còn thêm kính nể.
Dừng một chút, Lâm Tô lại nói, "Đây là chuyện cả nhà, không thể để mấy đứa làm không công, cho nên mẹ định đưa thu nhập cho ba đứa. Bán được nhiều hay ít dựa vào năng lực của mình, cho dù bán được bao nhiêu, đều có ba phần. Phần lớn chỗ mẹ, xuất tiền công. Phần nhỏ chỗ mấy đứa, cho mấy đứa thêm tiền riêng, muốn làm gì thì làm, tự mấy đứa làm chủ."
Muốn ngựa làm việc, mà không cho nó ăn cỏ, nào có chuyện tốt như thế? Nên cho bọn họ thấy hi vọng, mới có động lực làm việc.
Mà cả nhà cùng lao động, làm nhiều ăn ít, cứ như thế, ai nguyện ý làm việc nữa? Lúc trước cũng thế, nhà Lão Tam khôn vặt, vừa làm vừa chơi, không phải lười biếng không làm, mà đều là sống, hắn muốn tìm cái thoải mái nhất. Nhà Lão Đại cũng không thích chịu thiệt, làm nhiều thì phàn nàn, chỉ có Lão Nhị tính chất phác, kêu gì làm đó.
Lúc đó xung đột không lớn, không làm thì không có ăn, nên không nảy ra mâu thuẫn gì. Nhưng bây giờ khác, bán đậu hũ kiếm tiền, hơn nữa không phải chút tiền nhỏ, mọi người cùng làm để sống, kết quả cùng ăn một loại cơm, nếu ai cũng ăn no rồi, ai liều mạng làm việc nữa? Anh dựa tôi tôi dựa ông, chắc chắn sau này có chuyện.
Cho nên bây giờ Lâm Tô ra cơ chế ban thưởng, mỗi người kiếm được tiền chỉ cần nộp lên bảy phần, bán nhiều được nhiều, ngược lại, làm không tốt thì lấy ít. Bản chất vẫn là phân phối lao động, từ cả nhà kiếm tiền thành mỗi nhà tự kiếm, kiểu này đố ai lười biếng.
Quả nhiên, cô vừa nói xong, mọi người vui vẻ ra mặt, "Mẹ nói thật?"
Không trách bọn họ kích động như thế, trải qua những ngày tháng tiêu đồng nào phải có sự cho phép của bà nội, tự mình có tiền riêng cực kỳ hấp dẫn. Nhất là ba nàng dâu, ai mà không muốn có tiền riêng? Con gái có vài chuyện không dám mở miệng hoặc mua đồ về thăm nhà ngoại, đều phải hỏi bà, cực kỳ khó xử. Nếu có tiền riêng, vậy bớt chuyện, mọi người nhẹ nhõm.
Đến Cố Chi Thu cũng kích động, cha mẹ nàng ta dễ thuyết phục hơn bà nội nhiều, nếu cha mẹ nàng có tiền riêng, vậy có khả năng khôi phục mấy kế hoạch chết yểu kia không?
Dù hôm nay Nhị phòng chỉ lấy được chín văn tiền, nhưng Cố Chi Thu đã ngầm lên kế hoạch cho cuộc sống sau này, lúc này nàng ta lại không chê một văn tiền, góp gió thành bão, ăn một miếng không béo được thì từ từ cũng béo!
Đêm nay nhất định là đêm khó ngủ nhất, không chỉ vì bọn họ có khởi đầu tốt đẹp, cũng vì Lâm Tô ném ra một quả bom nguyên tử.
Hôm nay Tôn thị được cầm chín văn tiền, đếm đi đếm lại nhiều lần mới vui vẻ gói tiền lại, bỏ vào tủ khóa, chìa khóa đem theo bên người, đi ngủ cũng không bỏ ra.
"Không thể tin được, mẹ còn chủ động cho chúng ta tiền." Nàng ôm tiểu Bảo, nhìn ông chồng ngủ bên cạnh, đột nhiên nghĩ đến cái gì, thử thăm dò hỏi, "Tam Lang, anh học theo đại ca, đừng thành thật như thế, nâng giá tiền lên. Anh không nói ai biết anh bán bao nhiêu?"
Tam Lang liếc nàng một cái, "Em lại có ý đồ xấu gì? Mẹ dễ dụ như thế á? Mỗi ngày bán bao nhiêu, giá tiền đã định, bán được bao nhiêu trong lòng mẹ không rõ?"
"Vậy sao đại ca lừa được? Anh nói đậu bị nát khách ép giá là được mà? Hoặc nói khách nhân trả giá, sau anh không nghĩ ra!"
"Rồi rồi, trước giờ đại ca không nói dối, hắn nói nát chắc chắn bị nát, không có chuyện giấu diếm. Em đừng suy nghĩ xấu thế, cho dù mẹ không đi theo, mắt vẫn nhìn chằm chằm đấy, anh không lừa được mẹ. Lại nói, mẹ đã cho em tiền rồi, em còn được voi đòi tiên, coi chừng mẹ tức giận, chút tiền ấy cũng thu lại, lúc đó em có khóc thế nào cũng chịu."
Tôn thị lo, nhớ tới sợ hãi bị bà lão điều khiển, lập tức không dám nổi ý. Xem ra gần đây bà lão khoan dung nàng quá, khiến nàng thả lỏng. Không phải bà lão đang cố ý thăm dò nàng đấy chứ?
Hôm sau, sáng sớm bà lão đã nhìn chằm chằm nàng nửa ngày, hù chết Tôn thị, càng tin tưởng suy đoán của bản thân.
Quả nhiên bà lão vẫn là bà lão, sau đầu có mắt, chuyện gì cũng không lừa được bà.