"... Hạng mục khu Lão Thành, anh hai Tống có hứng thú không?"
"Cậu một mình ăn không hết, tôi có thể giúp cậu ăn bớt."
"Vậy cảm ơn anh."
...
Những người tuổi khá lớn đang đàm luận chuyện của công ty, mấy người trẻ tuổi cảm thấy nhàm chán, nhưng ra ngoài ngồi cùng trưởng bối lại càng nhàm chán, cho nên thuận miệng tán gẫu.
"Cố Tiểu Bạch, sao không gọi chị dâu xuống? Lúc bọn họ kết hôn tôi đang ở nước ngoài không thể về kịp, còn chưa thấy được dáng dẻ mỹ nhân hàng phục được Cố Hoài nữa."
"Còn không phải hai con mắt một cái mũi một cái miệng à, có gì đáng xem." Cố Cẩn quẹt quẹt khóe môi, hiển nhiên đối với Giang Vãn Ca không hề quan tâm. Hắn là cháu trai nhỏ nhất Cố gia, hồi bé da trắng như tuyết, nên có tên gọi khác là Tiểu Bạch.
"Khác chứ, tốt xấu gì cũng là người đầu tiên kết hôn trong đám, có thể khiến Cố nhị thiếu hoa tâm quay đầu, không tiếc hủy hôn cùng Lâm gia, cô gái này phải có chỗ đặc biệt?" Tống An hết sức tò mò.
Tống An mở đầu, những người khác cũng xoay qua bàn luận.
"Lại nói, cô Lâm gia kia cũng thật đáng thương, một lòng thích Cố Hoài, lại bị tiểu minh tinh ngáng chân. Đáng lẽ, lấy xuất thân của Lâm Tô, cho dù ai cưới cô đều thắp nhang cầu nguyện, đáng tiếc, Cố Hoài không thích." Con gái duy nhất Lâm gia, còn là cháu ngoại Tô gia, thân phận này đủ để nghiền áp tất cả thế gia tiểu thư trong vòng tròn này.
"Mỹ nhân mọt sách Lâm gia? Quên đi, quá chất phác, nghĩ cũng không dám nghĩ." Về việc lấy về làm cảnh? Nghĩ Lâm gia cùng Tô gia chết hết rồi à? Dám để con gái bọn họ chịu ủy khuất?
"Xuỵt, đừng nói nữa, Lâm Lãng với mấy người Tô gia đến rồi."
Những người còn lại ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy trong phòng yến hội một đoàn người đi tới, dẫn đầu là Lâm Lãng, phía sai còn có hai anh em Tô Dung Tô Dịch. Những người kia không lạ gì, ngược lại là cô gái bên người Lâm Lãng, làm người ta có chút ngoài ý muốn.
Cô gái mặc lễ phục trắng, có một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, như ngọn núi thanh tuyền* trong trẻo thấu triệt, không nhiễm bụi trần, sạch sẽ thuần túy. Dung mạo của cô không tầm thường, nhưng càng làm người ta khó mà xem nhẹ chính là khí chất bất phàm, nhạt như tiên giáng trần, phảng phất như không thuộc về trần tục, vạn vật khó lọt vào mắt nàng.
* Thanh tuyền: Trong sạch.
Cô gái này là con bé mọt sách chất phác? Tất cả mọi người đều có chút khó tin. Lúc trước tiếp xúc với cô rất ít, thậm chí ngay cả đôi câu vài lời cũng chưa từng, đối với cô ấn tượng chỉ dừng lại ở lời đồi đại của người khác ——.
"Lâm Tô thích đọc sách, mỗi ngày ôm sách không buông tay."
"Lâm Tô ở đâu cũng đọc sách, kể cả giờ ra chơi."
...
Những việc như vậy, khiến người ta lưu lại ấn tượng cô là con mọt sách. Hôm nay gặp mặt, mới biết được lời đồn cách xa hiện thực bao nhiêu.
"Đây là Tống Nghĩa, đây là Tống An, Cố Tiểu Bạch, Cố Quân..."
Lâm Lãng dẫn Lâm Tô tới, giới thiệu từng người đang ngồi. Người được hắn chỉ điểm, không tự chủ được chỉnh đốn lại tư thái, ý đồ lưu lại một ấn tượng tốt với mỹ nhân.
Nhưng Lâm Lãng cũng không cho bọn họ cơ hội này, giới thiệu vô cùng qua loa đại khái, chỉ giới thiệu đơn giản tên của bọn họ, Cố Tiểu Bạch ngay cả tên thật cũng không giới thiệu.
Cuối cùng, Lâm Lãng lặng lẽ tổng kết bên tai Lâm Tô một câu, "Mấy tên này em không cần quen, quen sơ sơ là được, không xứng là người tốt, anh gặp được người tốt thì giới thiệu thêm cho em."
Chỉ là, hắn nhỏ giọng không thoát khỏi tai bọn họ, bị đám người nghe hết. Không cần quen thuộc? Không xứng là người tốt? Đại ca anh ghét bỏ bọn này ra mặt thật à?
Mấu chốt là người trong cuộc Lâm Tô còn thuận theo nhẹ gật đầu, hiển nhiên xem là thật. Lâm Lãng rất vui, mà những người khác lại nức nở.
Bất quá mọi người giao tình không ít, chỉ vài câu bông đùa không khiến bọn họ trở mặt được, ngược lại biết được Lâm Lãng lộ ra ý tứ: Lâm gia giúp Lâm Tô chọn người tốt, tiểu cô nương nhà người ta lấy kết hôn làm mục đích, nếu như chỉ nói chuyện yêu đương chơi đùa thì đừng trêu chọc người ta.
Trong vòng tròn này cũng có quy tắc ngầm, được thì tới, không thì thôi, nam nam nữ nữ đều như thế. Hiển nhiên, Lâm Tô là loại "con gái đàng hoàng", sẽ không ở bên ngoài làm ẩu, cho nên nếu không muốn cưới người ta, còn muốn trêu chọc, thì người đó cực kỳ bỉ ổi.
Tâm tư đám người vòng mấy vòng, đã có tính toán. Cố Tiểu Bạch không suy nghĩ nhiều như vậy, hắn bây giờ đối với Lâm Tô tương đối hiếu kỳ, cho nên trò chuyện cùng cô: "Cô với lời đồn có vẻ không giống lắm."
"Hửm? Nghe đồn tôi như thế nào?" Lâm Tô có chút hiếu kỳ cô trong mắt người ngoài như thế nào, mấy năm nay cô một thân vùi đầu lại biển tri thức, đối với chuyện bên ngoài không hứng thú. Cũng bởi vì trước kia cô một mình tu hành đã quen, rất ít giao tiếp với người, cho nên lần này nhập thế, vẫn chưa hoàn toàn thích ứng.
"Đều nói cô là mọt sách, mỹ nhân gỗ, không thú vị, khô khan..." Cố Cẩn liệt kê từng cái, cũng không cảm thấy những lời này nói ra trước mặt có gì không ổn, "Cô thật sự mỗi ngày ở nhà đọc sách à? Lúc trước chưa từng thấy cô đi lại."
"Lời đồn không nên tin." Lâm Tô thành thật trả lời, "Tôi ngoài đọc sách, còn nhìn máy tính và điện thoại."
Đám người nghiêng tai lắng nghe bên này nói chuyện, nhịn không được khóe miệng giật một cái, ba cái này khác gì nhau?
Cố Tiểu Bạch lại hứng thú, tràn đầy phấn khởi nói: "Đúng, lời đồn không nên tin, vậy chuyện cô thích anh hai tôi cũng là giả?"
"Ừm."
"Vậy tại sao trước kia chỉ anh ta mới được lại gần?" Không chỉ Cố Cẩn, đây là vấn đề mà mọi người đều tò mò. Ai mà không biết, mấy năm nay, Cố Hoài là người duy nhất khiến Lâm Tô nhìn bằng con mắt khác?
Lâm Tô muốn nói lại thôi, do dự một chút, cân nhắc từ ngữ nói: "Thật ra ngoài đọc sách, tôi cũng thích nghiên cứu những thứ khác, ví dụ như tướng mạo. Cảm thấy hứng thú với Cố Hoài, chẳng qua là cảm thấy tướng của hắn kì lạ."
Mọi người cảm thấy hứng thú: "Sao lại kỳ lạ?"
"Mỗi người đều có màu sắc vận thế khác nhau, màu tím đại biểu cho quý khí, càng gần màu tím đại biểu vận thế càng tốt, màu trắng là bình thường; màu xám, màu đen đại biểu thời vận không may. Nhưng tôi chưa từng thấy màu xanh lục, tôi thấy trên đầu Cố Hoài một đám mây xanh lục, cho nên mới cảm thấy kỳ lạ."
Một đám... mây xanh lục...
Đám người nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được cười vang.
"Ha ha ha..."
Đỉnh đầu Cố Hoài một đám màu xanh lục, đây không phải nghĩa bóng của màu xanh chứ? Tay ăn chơi phong lưu cũng có ngày lật thuyền trong mương? Mặc dù biết là không có khả năng, nhưng không hiểu sao lại có chút chờ mong?
Nhưng mà đám người này cũng chỉ hiểu ý cười một tiếng, không quá tin tưởng Lâm Tô, cái gì mà tướng mạo cũng chỉ là mê tín thời phong kiến. Lại nói, Cố Hoài kết hôn với Giang Vãn Ca rồi, lấy bối cảnh của Giang Vãn Ca, sao lại đội nón xanh cho Cố Hoài? Chỉ sợ Cố Hoài đừng cho cô ta đội nón xanh là tốt lắm rồi.
Lời giải thích này không phải Lâm Tô bị Cố Hoài từ hôn, trong lòng khó chịu nên mới cố ý nói vậy?
Cố Tiểu Bạch nén cười nửa ngày, cuối cũng vẫn không nhịn được, phì một tiếng cười to: "Lâm Tô, cô thật sự không biết mây xanh là có ý gì à?"
EDIT: Vee Chimtee - Wattpad.
Lâm Tô gật đầu: "Tôi biết cậu nói ý khác, nhưng không phải ý tôi, vận thế Cố Hoài thật sự có màu xanh, ừm, giống như mảnh thảo nguyên..."
"Ha ha ha..."
Đám người nhịn không được lại cười vang, còn xanh thành thảo nguyên, tưởng niệm Cố Hoài một giây, cái gì là thù oán, muốn rủa người ta? Thà đắc tội tiểu nhân, đừng đắc tội nữ nhân, quả nhiên có đạo lý.
Ngay cả Lâm Lãng cùng hai anh em Tô gia, đều cảm thấy Lâm Tô là cố ý trả thù sỉ nhục bị Cố Hoài từ hôn.
Không ai tin, Lâm Tô cũng không nhiều lời, huống hồ, cô cũng không muốn để Cố Hoài sau này thật sự trải qua một lần, lần này cô đến đây không phải muốn để mấy người đàn ông trồng cỏ cho Cố Hoài, cắt đứt khả năng phát sinh quan hệ với Giang Vãn Ca à?
Cho nên, Lâm Tô mỉm cười với Cố Tiểu Bạch nói: "Tôi thấy cậu cốt cách thanh khiết, nhất định có tài võ, chỗ tôi có một bộ bí kíp võ công, cậu có muốn học không?"
Lâm Tô nói thế đương nhiên không phải đọc kịch, cô thật sự có công pháp muốn truyền lại cho Cố Tiểu Bạch. Theo nguyên tác, những nam nhân phát sinh quan hệ với Giang Vãn Ca, đều do định lực không đủ, bị Giang Vãn Ca sau khi trọng sinh quyến rũ giống như ma quỷ ám ảnh.
Cho nên Lâm Tô định truyền công pháp, để những người này không bị khống chế tinh thần, lúc đối mặt với Giang Vãn Ca có thể trấn tĩnh, thanh tâm quả dục, sẽ không tùy tiện động tâm.
Đối với tiểu thuyết Mary Sue mà nói, còn có chuyện gì lớn hơn việc nam chính không động tâm?
Chuyện này nói thì đơn giản, nhưng làm thì không, thế giới này linh khí mỏng manh, cô tu luyện hai mươi năm, khó khăn lắm mới đạt tới cảnh giới Hạ.
Tuy nhiên, cô chuẩn bị truyền lại cho họ không phải công pháp tu luyện, mà là võ học tâm pháp, kết hợp với kinh nghiệm của cô, qua cải tạo. Tu luyện tới cao nhất, có thể đạt trình đồ phóng khí. Nhưng mà, bọn họ cho dù luyện cả đời, khả năng cũng không tới trình độ này. Nhưng thường xuyên luyện tập, cơ thể khỏe mạnh, khí công dưỡng sinh chắc chắn có.
Căn cứ vào dữ liệu Lâm Tô bí mật quan sát, những người ở đây có Cố Tiểu Bạch là tâm tư trong sáng nhất, không có tà niệm, lấy cậu ta tiên phong không gì thích hợp bằng.
Cố Tiểu Bạch cho là cô đang nói đùa, phối hợp nói: "Được thôi, cũng không biết công pháp này có gì đặc biệt."
Lâm Tô suy nghĩ, không trình diễn một lần, sợ là không có ai tin, cô búng ngón tay, một thanh khí bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy xuất hiện, sau đó, ly trà trước mặt Cố Tiểu Bạch, mẻ mất một góc, cắt thẳng ngay ngắn, giống như bị laser cắt.
Cố Tiểu Bạch trợn tròn mắt, những người khác cũng trợn hết lên, bọn họ không nghĩ tới, cô nói thật.
Chỉ là búng tay, lại có uy lực như thế. Đây cũng không phải sức lực một người bình thường làm được! Nhưng sự thật ngay trước mắt, không ai dám nghi ngờ. Đến khi từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, tất cả mọi người nhìn Lâm Tô bằng con mắt nóng bỏng.
"Sư phụ, người có thiếu đệ tử không? Người nhìn con có tư chất thế nào?"
Lâm Tô cười một tiếng, "Sư phụ cũng gọi rồi, không thu không được."
Thế là, hơi hẻo lảnh trong yến hội, đột nhiên phát ra tiếng hò hét trăm miệng một lời ——
"Sư phụ!"
28/08/2020
Bản dịch không chính xác 100% nhưng mình sẽ cố gắng dịch theo cách dễ hiểu nhất, ngắn gọn nhất cho mọi người.