Bao đồ của Lâm Tô không nhỏ, không chỉ có sách mà còn có một số đồ ăn khác.
Nguyên chủ được người nhà nuông chiều từ bé, đến nông thôn không thể chịu khổ được, viết thư phàn nàn với người nhà, thế là Lâm gia gửi một mớ đồ ăn cho cô, sợ cô ở nông thôn chịu thiệt.
Lâm Tô xuyên tới không đúng lúc, vừa lúc đồ ăn gửi trước đó đã bị nguyên chủ ăn hết, cho nên sau khi cô xuyên vào cũng chỉ có thể cùng mọi người ăn rau dại lương khô mấy ngày.
Lý Tiểu Mai nhìn chằm chằm đống sách, hai mắt tỏa sáng. Lâm Tô không đợi cô ta mở miệng, liền nói, "Tài liệu không ít, mọi người có thể thay phiên nhau đọc. Tiểu Mai, cô muốn mượn quyển nào?"
Lý Tiểu Mai mừng rỡ, vội nói, "Cảm ơn nha Lâm Tô, vậy tôi không khách khí đâu đó. Tôi định học toán trước, tôi cực kì sợ môn này, lúc còn ở trường toàn đứng chót, không ôn không được."
Lý Tiểu Mai vừa nói, vừa chọn ra hai quyển. Mặc dù Lâm Tô cho phép, nhưng cô ta cũng không có ý lấy liền mấy quyển. Người ta cũng cần ôn tập đấy, cô ta lấy hết thì phải làm sao?
Lâm Tô không để ý, cô mới mở xem, những kiến thức này rất quen thuộc với cô, thế giới trước mới học qua. Trí nhớ của cô rất tốt, chỉ cần là thứ đã xem qua thì rất khó quên, cho nên ôn tập cũng chỉ là bước lên sân khấu thôi.
Buổi chiều, những người khác bắt đầu trở về sân làm việc, nghe nói sách của Lâm Tô tới, nhao nhao tới hỏi mượn cô. Lâm Tô cũng không keo kiệt, ai đến mượn cô cũng cho. Nhưng mọi người ai cũng giống Lý Tiểu Mai, chỉ lấy một hai cuốn không lấy thêm.
Lúc ăn cơm, cảnh tượng khác rất nhiều, người người cầm sách trong tay, ăn một miếng, cực kỳ cẩn thận, còn sợ làm bẩn sách. Có người còn quên cả ăn.
Ăn xong buổi cơm dài dằng dặc, Tống Quốc Khánh đề nghị, "Thời gian của chúng ta không còn nhiều, ban ngày làm việc, chỉ có thể tập trung vào buổi tối, không bằng chúng ta lập nhóm, buổi tối một nhóm cùng nhau học, một nhóm thảo luận, tiết kiệm dầu đèn."
Anh ta vừa nói xong, đám người đồng ý. Mặc dù khổ cực một chút, nhưng chỉ cần nửa tháng, cắn răng chịu khó, chỉ cần thi đỗ, tất cả đều đáng.
Lâm Tô không tham gia, theo lời cô nói, cô thích không gian học tập yên tĩnh, càng nhiều người càng ồn, cho nên cô ở trong phòng mình tự học.
Đám người biết cô không thiếu đèn dầu, cho nên không nói nhiều.
Thế là, đám thanh niên tri thức thôn Triệu, bắt đầu ban ngày làm việc, ban đêm thức khuya ôn tập. Làm việc nhiều, vẫn mang lợi cho họ, ít nhất thân thể khỏe mạnh, nếu không mệt nhọc như vậy bọn họ chắc chắn chịu không nổi.
Lúc Lâm Tô đi về, nhìn thấy đám thôn dân tụ tập ven đường, một bên đi chậm một bên nhỏ giọng bàn tán gì đó.
"Đáng thương ghê, đứa nhỏ không giữ được. Nếu đưa đến bệnh viện sớm hơn chút là được rồi, giày vò một đêm mới đi, kết quả lúc đưa đến cửa thôn đã tắt thở."
"Đại Trụ mới hi sinh tháng trước, con hay dâu đều không có, vợ chồng nhà hai Triệu còn có cái gì để trông cậy vào?"
"Nhà cả cũng chỉ có đứa con gái, vốn trông cậy vào cháu trai, giờ thì hay rồi, tuyệt hậu."
"Đại Trụ cũng thế, trong nhà chỉ có mình cậu ta là con trai thì đi lính cái gì? Nói dễ nghe là vì nước hi sinh thân mình, cũng không suy nghĩ, cậu ta chết rồi thì cha mẹ phải làm sao?"
"Đừng nói mò, vì nước hi sinh là chuyện vinh quang, nếu là hai năm trước ông nói thế còn không bị người ta kéo đánh. Phản kháng cũng không được!"
...
Lâm Tô mơ hồ nhìn thấy chiếc xe ba gác bị vây quanh, bên trên có người nằm, cho dù dùng chăn bông che kín, cũng không che được cái bụng nhô lên.
Kết hợp với lời bàn tán của thôn dân, Lâm Tô đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Thời đại này, đi bệnh viện sinh con không hề phổ biến, nhất là nông thôn, thường xuyên mời bà đỡ tới nhà sinh nở. Cho nên tỉ lệ tử vong, khó sinh, nhiễm trùng rất cao.
Không phải chỉ nhà này, mà hầu hết tất cả mọi người đều như thế.
Nhà Hán Triệu cô cũng biết, tháng trước tin con trai nhà họ hi sinh trên chiến trường truyền tới, cô cũng tiếc hận. Không phải vì con trai duy nhất nhà họ chết, mà là tôn kính đối với quân nhân đã hi sinh.
Người khó sinh này, hẳn là quả phụ của hắn?
"Sinh con thật đáng sợ, sau này tôi nhất định không sinh." Lý Tiểu Mai lặng lẽ nói với Lâm Tô.
Lâm Tô không nói chuyện, Lý Tiểu Mai không thấy trả lời liền nhìn sang, phát hiện cô đang nhìn đất thất thần. Lý Tiểu Mai nhìn theo mắt cô, trên mặt đất có vết máu.
Không đúng!
Lâm Tô nhanh chóng đứng dậy đổi theo đám người, gọi được xe ba gác phía trước, "Đợi chút, có lẽ vẫn còn cứu được đứa nhỏ."
Lâm Tô ở thôn Triệu cũng xem như có tiếng, trong nhóm thanh niên tri thức thì cô là người xinh đẹp nhất, được thương nhớ không ít. Nhưng cũng thuộc lại yếu ớt nhất, tính tình lại xấu, trưởng bối các nhà có con tầm tuổi, canh phòng nghiêm ngặt không cho bọn họ tiếp cận Lâm Tô. Cô gái này suy cho cùng không phải người chịu được khổ, yếu ớt tùy hứng, cưới về khác gì cưới tổ tông?
Đương nhiên, bọn họ cũng biết lòng dạ cô gái này cao, chắc chắn không ở lại nông thôn, nhưng không thể cưỡng lại vẻ đẹp. Đám con trai trong thôn đều không lọt vào mắt cô, nha đầu chướng mắt cả thôn... Cho nên theo thôn dân Triệu, Lâm Tô là một yêu tinh hại người, hại không nhẹ.
Nghe cô nói vậy, đám người lập tức khịt mũi coi thường, "Cô chỉ là tiểu cô nương, sao hiểu được chuyện sinh con? Người đã tắt thở, con còn có thể sống à?"
Lâm Tô kệ bọn họ, chỉ nhìn ông cụ đứng bên xe đẩy vẻ mặt chết lặng, "Ông để tôi thử một lần đi, mặc dù tôi chỉ đảm bảo ba phần, nhưng người đã chết, không còn gì để mất, thử một lần còn có tia hi vọng, không thử thì không có gì."
Lời này mặc dù không dễ nghe, nhưng lại cực kỳ thuyết phục. Đúng vậy, người đã chết rồi, còn gì tệ hơn? Mặc dù người chết, nhưng biết đâu vẫn còn cứu được thì sao?
Nhị Triệu lão gật đầu, "Được."
Ông đã đồng ý, những người khác cũng không nói được gì, Lâm Tô chỉ huy người đẩy xe đến phòng khám trong thôn, đến bệnh viện trên huyện thì quá trễ, chỉ có thể ở đây.
Một đám người xem náo nhiệt không tản ra, mà đi theo xem, hơn nữa càng truyền càng xa, gần như toàn bộ người trong thôn đều đến xem náo nhiệt.
Lý Tiểu Mai lo lắng nhỏ giọng hỏi Lâm Tô, "Cô thật sự chắc chắn? Cứu không được sẽ bị mọi người mắng chửi đấy?" Cô gái vẫn uyển chuyển hỏi, trên thực tế cô ta không hề biết chuyện Lâm Tô biết y, thử nghĩ lại, có khả năng ở hồi còn ở nhà đã từng học, chỉ là không thể hiện trước mặt bọn họ thôi.
Lâm Tô không nói chuyện, chỉ để lại một ánh mắt yên tâm.
Nguyên chủ thật sự không biết y, nhưng Lâm Tô lại biết, chỉ là càng nói càng sai, còn không bằng để Lý Tiểu Mai tự mình bổ não. Chỉ cần nhìn thấy kết quả, cô ta sẽ tự động nghĩ ra phỏng đoán thích hợp nhất.
Lâm Tô mượn phòng khám địa phương, điều kiện ở đây rất sơ xài, đến ống tiêm còn phải tiêu độc dùng đi dùng lại, nghĩ cũng biết có bao nhiêu sơ xài.
Cũng may thai phụ đã chết, gây tê, truyền máu gì đó không cần, cũng không cần để ý quá nhiều, cô chỉ cần mổ bụng lấy đứa nhỏ ra.
Lý Tiểu Mai cùng thôn dân bên ngoài đợi nửa ngày, khác với thái độ xem náo nhiệt của thôn dân, Lý Tiểu Mai thật sự lo lắng Lâm Tô sẽ làm hư gì đó. Chờ đám Tống Quốc Khánh nghe tin chạy tới, Lâm Tô đã đi vào hơn nửa tiếng.
EDIT: Vee Chimtee.
Mẹ Triệu Đại Trụ, vốn dĩ nghe nói con dâu khó sinh bỏ mình, ngất tại chỗ, lúc này nghe được tin, cũng được đỡ chạy tới.
"Mẹ Đại Trụ, con nhỏ thành phố mổ bụng con dâu bà! Đã chết còn không cho người ta sống yên ổn, bà không sợ nhà dâu đánh tới cửa à?" Có người cười nói.
Bà Triệu hung hăng trừng mắt nhìn người kia một cái, "Thôi Chiêu Đệ bà nói tiếng người hộ? Người ta rõ ràng là cứu cháu trai nhà tôi, bà lại cố ý trù ẻo, có phải muốn tôi láy oán trả ơn? Lời tôi nói hôm nay, nếu cháu tôi không cứu được, cũng không liên quan gì tới nha đầu kia, nếu do miệng ba hoa của bà, cháu tôi thật sự có chuyện thì tôi không để bà yên!"
Người tên Thôi Chiêu Đệ ngượng ngùng mạnh miệng nói, "Do cháu bà không có mệnh, liên quan gì đến tôi?"
"Oa....."
Đúng lúc này, phòng khám truyền ra tiếng khóc nỉ non, vì âm thanh quá nhỏ, bị tiếng ồn ào bên ngoài át mất.
Lý Tiểu Mai lại nghe được, mặt kinh hỉ nói, "Mọi người có nghe thấy tiếng trẻ em khóc không?"
Mọi người theo bản năng ngừng nói chuyện, nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên nghe được tiếng khóc nỉ non phát ra từ phòng khám. Âm thanh yếu ớt, lại nghe rõ mồn một.
Hai vợ chồng già Triệu lão, lập tức kích động hét lên. Bọn họ vốn cho là không có hi vọng, con trai duy nhất hi sinh, con dâu khó sinh mà chết, cháu cũng không có, chỉ còn lại hai lão già thì còn ý nghĩa gì? Vốn tính an táng cho con dâu xong, bọn họ cũng uống thuốc một nhà đoàn tụ, lại không nghĩ tới cháu trai thế mà được cứu sống!
Nha đầu kia chắc chắn là Bồ Tát phái tới cứu họ!
Cửa phòng khám khóa trái, bọn họ không vào được, nhưng nghe tiếng khóc từ bên trong, đã biết chắc đứa nhỏ được cứu. Triệu đại nương quỳ xuống, chắp tay trước ngực, từ đôi mắt vẩn đục chảy xuống hai hàng nước mắt, "Ông trời phù hộ, để con tôi có hậu thế..."
Của phòng khám mở ra, bác sĩ duy nhất của thôn Triệu kinh hỉ chạy ra, "Là một đôi song sinh, hai đứa ôm nhau mới khó sinh, một đứa đã cứu sống, một đứa đang được bác sĩ Tiểu Lâm cứu, tình huống không tốt lắm, cô ấy kêu mọi người nhanh chóng gọi xe chuẩn bị đưa lên bệnh viện!"
Gì? Thế mà là song sinh!
Nhưng lúc này hai vợ chồng Triệu lão không rảnh vui mừng, vội vàng đi tìm trưởng thôn mượn xe.
"Nhị Triệu lão thật có phúc, vốn tưởng tuyệt hậu, thế mà bây giờ có được hai đứa cháu trai."
Người vây xem một bên bàn tán, một bên chạy đi giúp đỡ. Vốn cảm thấy không thể cứu được, mới vây xem náo nhiệt, nhưng bây giờ người đã cứu về rồi, liền nhanh chân hỗ trợ, dù sao cũng là chuyện sinh tử.
Lâm Tô cũng đi theo, ô tô kéo theo một chiếc xe ba gác, đứa nhỏ nằm trên đó, Lâm Tử quỳ bên cạnh, làm hồi sức tim phổi cho nó.
Trên đường gập ghềnh lên xuống, xe lung lay, Lâm Tô cố gắng giữ thăng bằng, trên đầu mồ hôi rơi xuống, mùa đông rét lạnh, trên đỉnh đầu có thể nhìn thấy hơi nước.
Triệu lão nước mắt lập lòe, "Cô gái, cô đã tận lực rồi, cứu được hay không tôi cũng nhận, cô nghỉ ngơi một chút đi."
Lâm Tô không từ bỏ, mặc dù chỉ là người xa lạ, cô cứu được thì cứu, huống chi đứa nhỏ này là con quân nhân, cha nó vì nước hi sinh, thế nào cũng muốn tận lực cứu con hắn. Cũng may đứa nhỏ mặc dù toàn thân xanh tím, nhưng ý chí sống rất mạnh, lúc đến bệnh viện đã khôi phục.
"Cảm ơn cô, cảm ơn cô, cô gái à cô thật sự là người tốt."
Triệu lão muốn quỳ xuống trước mặt Lâm Tô, Lâm Tô tất nhiên không để ông quỳ xuống, chỉ nói, "Hai người chăm sóc đứa nhỏ trước đi, sau này hãy nói."
Triệu lão mồm ngàn cảm tạ đi vào phòng bệnh, Lâm Tô lấy sức, rồi lên xe đi về.
Nhóm thôn họ bảy tám người, thấy đứa nhỏ không có chuyện gì, cũng đi về, để lại gia đình Triệu lão chăm sóc.
Trên đường về, đám người mồm năm miệng mười khen ngợi Lâm Tô, "Cô gái, cô thật lợi hại, so với bác sĩ Vương còn lợi hại hơn."
"Bậy, Tiểu Lâm ít nhất cũng phải so với bác sĩ huyện, bác sĩ Vương không so được."
"Đúng vậy, bác sĩ huyện cũng chưa từng có chuyện cứu con từ trong bụng người chết."
...
Lâm Tô nhân cơ hội phổ cập lợi ích sinh con ở bệnh viện, "Thật ra chuyện này không tính là gì, từng học y đều làm được. Nếu chị Triệu gia hôm nay sinh ở bệnh viên, sẽ không có nhiều chuyện như vậy. Bác sĩ sẽ biết trước tình huống sinh nở, nếu khó sinh, kịp thời tiến hành sinh mổ, nói không chừng cả mẹ con đều không có chuyện gì. Cho nên sau này trong nhà sinh con, vẫn nên đưa đến bệnh viện sinh cho chắc, vạn nhất có chuyện cũng có thể kịp thời cứu giúp, không giống hôm nay, thiếu chút nữa một xác ba mạng."
Mọi người nhiệt tình gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vốn đang cảm thấy đi bệnh viện sinh con tốn tiền, qua chuyện này cũng hiểu rõ tầm quan trọng trong đó.
Triệu Kiến Quốc lái xe, xem trong mắt, nghe trong lòng. Lúc về, liền quyết định giải tán nhóm thanh niên tri thức, bận thì đi làm, lúc không bận thì ở nhà ôn tập. Kiểu này, không biết làm bao nhiêu thanh niên trí thức cảm kích.
Ban ngày làm việc, ban đêm ôn tập, thật sự quá mệt, một hai ngày còn được, nhưng lâu dài thì không ổn. Vì nghỉ ngơi không đủ, bọn họ buổi sáng làm việc không có tinh thần, buổi tối ôn tập không hiệu suất, đôi khi đứng cũng ngủ được. Tinh thần thép cũng không che dấu được cơ thể mệt mỏi của họ.
Vốn dĩ Tống Quốc Khánh cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý, không nghĩ tới trong đội có phương tiện lớn như thế. Đây thật sự là chuyện tốt.
Triệu Kiến Quốc thấy bọn họ kích động, liền cười nói, "Muốn cảm ơn, thì cảm ơn Lâm Tô đi, là cô ấy giúp chúng tôi thấy được tầm quan trọng của tri thức. Hoa màu ai cũng làm được, nhưng trị bệnh cứu người thì không phải ai cũng làm được. Mọi người vốn đều là thanh niên tri thức, thi đậu đại học y, đại học chế tạo máy móc... Là vì muốn cống hiến nhiều hơn cho quốc gia và nhân dân, tôi cùng mọi người cố gắng."
Từ đó, không chỉ người trong thôn thay đổi cách nhìn với Lâm Tô thành Bồ Tát sống khởi tử hồi sinh, trong mắt thanh niên tri thức cũng vô cùng to lớn, khiến người ta nháy mắt vứt hết ấn tượng không tốt.
Sau khi hai vợ chồng Triệu lão mang theo đứa bé xuất viện, còn đưa Lâm Tô rất nhiều lễ vật, nào là trứng gà, đường đỏ,... Nhìn thì mộc mạc, nhưng đối với thời đại này thì vô cùng quý giá. Lâm Tô nhận vài cái tượng trưng, còn lại để bọn họ đem về nuôi hai đứa nhỏ.
Chỉ chớp mắt, cách thời gian thi đại học còn một tháng, nhóm thanh niên tri thức bọn họ đi kê khai nguyện vọng.
Trước khi vào đại học phải kê khai nguyện vọng, lúc báo danh phải chọn trường học cùng chuyên ngành. Những người khác mấy ngày nay đang bàn bạc viết như thế nào, báo danh trường nào, chuyên ngành nào... Chỉ có Lâm Tô mục tiêu rõ ràng.
"Lâm Tô, cô hẳn là chọn ngành y ha? Suy cho cùng cô cũng có cơ sở rồi." Lý Tiểu Mai tò mò hỏi.
Lâm Tô không trả lời, mà đem tờ đơn của mình cho cô ta nhìn.
Lý Tiểu Mai trừng lớn mắt, Lâm Tô chỉ điền một trường một nguyện vọng! Thế này có bao nhiêu tự tin mới dám báo một trường?
Cô lẩm bẩm ra tiếng, "Đại học Công Nghệ Bắc Kinh, khoa học kỹ thuật binh khí..."
Không sai, Lâm Tô đói với nghiên cứu vũ khí chưa từ bỏ ý định, hơn nửa thời đại này so với y học, càng cần lực lượng quốc gia cường đại hơn.