Tiết Phượng Nghi nghe Mạnh Hoành Đồ phái người lẻn vào Giang Thành, Lâm Tô cùng ba đứa nhỏ không rõ tung tích, tim ngừng nửa nhịp.
"Sao lại thế?"
Giang Thành là đại bản doanh của nàng, ở đó có Lâm Tô và ba đứa nhỏ, được nàng phái trọng quân trấn giữ ở đó, vững như thành đồng. Mà Mạnh Hoành Đồ đã chó cùng rứt giậu, nàng hoàn toàn không nghĩ tới, lúc này đối phương còn có thể phái người đi bắt cóc ba đứa nhỏ.
"Tướng quân chớ hoảng sợ, Lâm tiên sinh tự mình đào tẩu, nói rõ kế hoạch của Mạnh Hoành Đồ không đắc thủ. Vả lại, chuyện này chứng minh Mạnh Hoành Đồ đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ đánh cược lần cuối thôi." Văn Tiên Đạo nói.
Tiết Phượng Nghi gật đầu, từ từ tỉnh táo lại, nàng quá lo lắng cho Lâm Tô cùng hài tử mới nhất thời hoảng loạn, sau khi tỉnh táo lại liền hiểu rõ mấu chốt.
Chỉ là Lâm Tô và bọn nhỏ, một ngày không có tin tức, nàng không thể buông lỏng một ngày. Dù là chính bọn họ đào tẩu, nhưng con đường từ đó đến đây không hề yên ổn, vạn nhất gặp đạo tặc, hay du binh tán tướng khác, dựa vào phụ tử bốn người, chỉ sợ khó mà chống lại.
Tiết Phượng Nghi là tướng quân, phải ổn định tâm quân, nhất là tình huống trước mắt, nên dù nàng lo lắng, trên mặt không thể hiện gì, vẫn bố trí trận chiến cuối cùng đâu vào đấy.
Mạnh Hoành Đồ tử thủ Vu Thành, phái người đi bắt cóc ba đứa con của Tiết Phượng Nghi lại không có tin tức gì, trong lòng hắn có dự cảm không ổn, chỉ sợ kế hoạch của bọn họ thất bại rồi. Nhưng từ đầu đến cuối không hề có tin tức gì, hắn lại ôm một tia hi vọng, lỡ như nhiệm vụ thành công, bọn họ chỉ trễ nải hành trình nên không có tin tức thì sao?
Mà Vu Thành ba hôm trước đã cạn lương thực, Tiết Phượng Nghi phái người canh giữ ngoài Vu Thành, nhưng vây không giết, Tiết Phượng Nghi xác định Mạnh Hoành Đồ không còn sức phản kháng, vì giảm thiểu thương vong, chỉ tính vây chết bọn hắn. Chờ bọn hắn cạn lương thực, xem xem Mạnh Hoành Đồ kiên trì kiểu gì, chỉ có thể đầu hàng. Không uổng phí chút binh lực nào mà vẫn cầm được Vu Thành sao không làm?
Lâm Tô bặt vô âm tín đã năm ngày, mấy người kia vẫn không có tin tức, ngược lại cao thủ Mạnh Hoành Đồ phái đi Giang Thành đã bị áp giải đến.
Tiết Phượng Nghi lo lắng đám Lâm Tô, định cho Mạnh Hoành Đồ chút lửa, sớm ngày giải quyết chuyện ở đây, nàng cũng có thể nhanh chóng phái người đi tìm.
Thế là, phó tướng được Mạnh Hoành Đồ phái đi thủ thành, thấy trong quân địch có một đội thiết kỵ xông ra, từng người mang giáp bạc áo choàng đỏ sậm, chân mang giày giương cao thương bạc, mũi thương sắc bén, tỏa ra u quang băng lãnh. Hơn mười tiểu tướng uy vũ, cưỡi ngựa cao to, uy phong lẫm liệt chạy đến. Sau đó, "bịch" ném mấy bao tải được buộc kỹ lên mặt đất, bụi đất bốc lên.
Những tiểu tướng lại giục ngựa quay đầu, nhanh chóng trở lại trận doanh của mình, quả nhiên đi lại tự nhiên, tiêu sái như gió.
Phó tướng hoang mang, sau đó sai người đứng trên tường thành móc bao tải lên.
Tại sao không mở cửa thành đi nhặt bao tải?
Bọn họ sợ nha, lỡ nhân lúc bọn họ mở cửa thành, đại quân của Tiết Phượng Nghi thừa cơ công thành thì làm sao đây?
Trong bao là những cao thủ Mạnh Hoành Đồ phái đi, mười hai người, không nhiều không ít đầy đủ, chỉnh tề xếp thành hàng.
Mạnh Hoành Đồ thấy, liền biết mình không còn hi vọng gì, thủ hạ binh sĩ bị đói đã lâu, đến cả vũ khí cũng không cầm nổi chứ đừng nói gì mà đập nồi dìm thuyền đánh cược lần cuối.
Thấy rõ tình cảnh của mình, Mạnh Hoành Độ gọn gàng treo **, một mồi lửa đốt cháy cung điện.
Tốt xấu gì cũng từng là anh hùng một thế, dù chết trong tay mình, cũng không tặng đầu cho đối thủ một mất một còn, càng không thể để lại thi thể để đối phương vũ nhục!
Hắn tiểu nhân, Tiết Phượng Nghi còn chưa từng làm chuyện vũ nhục thi thể người chết, dù người đó là kẻ địch của nàng.
Nhưng mà chết sạch sẽ cũng ok thôi, không lẽ còn bắt nàng phải xử lý tốt hậu quả à.
Vu Thành đã phá, thiên hạ ở trong tay nàng, những thứ này Tiết Phượng Nghi không thèm để ý, đồ đã tới tay không chạy được, việc cấp bách nhất bây giờ là đi tìm đám Lâm Tô.
Nhưng không đợi nàng gióng trống khua chiêng đi tìm người, Lâm Tô và ba đứa nhỏ đã hạ phàm.
Hạ phàm đúng nghĩa.
Thật ra Lâm Tô nên đến từ sớm, Giang Thành cách Vu Thành không xa, bọn họ còn dùng khinh khí cầu, một đêm là bay đến Vu Thành. Kết quả, đội áp giải thích khách đi trên mặt đất đã đến nơi, mà bọn họ còn chưa xuất hiện.
Vì...
"Cẩn Hành cái đồ miệng quạ đen, ngươi nói rơi là rơi xuống thật!"
Lâm Cẩn Hành cực kỳ ủy khuất, "Ta chỉ tùy tiện nói thế thôi, ai biết vừa lúc bị đám quạ đen đụng trúng, cào rách khinh khí cầu..."
"Đừng có biện hộ, nếu không phải cái miệng của ngươi triệu hồi đồng loại, sao lại trùng hợp đụng trúng đàn quạ? Cũng may cha chuẩn bị sẵn dù nhảy, nếu không cả đám bị ngươi hố chết!" Lâm Cẩn Ngôn trong lòng vẫn còn sợ hãi nói.
Lâm Tô cũng sờ mũi, không dám lên tiếng, chuyện này chung quy lại thì người làm cha là hắn cũng có trách nhiệm, không chuẩn bị đầy đủ, còn dẫn mấy đứa nhỏ làm loạn theo. Đến cùng thì cổ đại vẫn lạc hậu, không có biện pháp cứu viện đầy đủ, vẫn đừng nên làm mấy chuyện lượn lờ trên không thì hơn.
Bất quá, bài học này chỉ duy thì được ba ngày, ba ngày đi đường xóc nảy đến đít cũng nở hoa, hai tiểu tử thối lành sẹo thì quên đau, điên cuồng yêu cầu Lâm Tô lại làm một cái khinh khí cầu khác, bay thẳng.
Lâm Tô đương nhiên từ chối, nhưng không chịu nổi hai đứa nó nháo nhào đòi hỏi. Bọn nó không nói mình không chịu được xóc nảy, ngược lại lấy Lâm Cẩn Du cùng Tiết Phượng Nghi ra.
"Cha, ngươi nghĩ đi, chúng ta mất tích lâu như thế không có chút tin tức nào, nương lo lắng bao nhiêu! Đây là kế hoạch của lão già Mạnh Hoành Đồ, lỡ nương lo lắng quá mức, loạn cào cào, những cố gắng trước kia đổ sông đổ biển trong gang tấc rồi?"
"Đúng đó, cha, ngươi cũng không muốn những cố gắng của nương uổng phí đâu ha? Vậy chúng ta chẳng phải thành tội nhân rồi? Đi trên mặt đất lãng phí thời gian không nói, lỡ đụng phải giặc cướp, bốn người chúng ta còn không phải tìm đường chết?"
"Còn nữa, cha, hai bọn con da dày thịt béo không sao, nhưng muội muội lớn như thế chưa từng chịu tội thế này, lỡ nàng xóc hỏng thì sao? Ngài còn không đau lòng chết? Đến con cũng không nhìn nổi!"
Hai tiểu tử huynh xướng đệ tùy, thuyết phục được Lâm Tô, đương nhiên, Lâm Tô cũng biết rõ hai tiểu tử này rót thuốc mê mình, nói mấy thứ kia chỉ là lấy cớ thôi, Lâm Tô cũng không để ý thỏa mãn nguyện vọng của bọn nhỏ.
Dù sao đã làm một lần, trước lạ sau quen, lần này có kinh nghiệm, chắc chắn ổn thỏa hơn.
Cho nên bọn họ lại lãng phí thêm mấy ngày, làm một cái khinh khí cầu, sau đó chờ lúc hướng gió thích hợp, bay thẳng đến Vu Thành.
Đúng hôm nay, vừa lúc Mạnh Hoành Đồ binh bại tự vẫn, Tiết Phượng Nghi phá thành mà vào.
Đánh thắng trận, đại quân Tiết Phượng Nghi đang chìm đắm trong vui sướng, may mắn thấy một màn được ghi vào sử sách.
Khinh khí cầu từ giữa không trung chậm rãi rơi xuống, trong khinh khí cầu, bốn người đứng đó, cầm đầu là một nam nhân mang trường sam, khí chất như lan. Không thấy rõ tướng mạo, lại cảm nhận được rõ khí thế thanh lãnh xuất trần, di thế độc lập, như tiên nhân hạ phàm.
Phía sau hắn hai nam một nữ, tướng mạo đều không tầm thường, như tiên nhân hóa tiên đồng.
Style ra sân đặc biệt này, kết quả, hiểm lầm mỹ lệ cứ thế sinh ra.
"Uầy? Không lẽ tiên nhân xuất thế?"
"Từ trên trời giáng xuống không phải tiên nhân thì là gì?"
"Ngày xưa lúc tướng quân ta khởi binh, còn có hiện tượng kì lạ, tướng quân ta là Chân Long Thiên Tử, trời chọn người. Bây giờ tướng quân thống nhất thiên hạ, kết thúc chiến loạn, không lẽ tiên nhân đến khen ngợi?"
"Đúng, chắc chắn là tiên nhân đến ban thưởng tướng quân."
Đối với nhóm u mê quỷ thần, nhao nhao quỳ xuống lễ bái 'Tiên nhân' từ trên trời giáng xuống.
Sau đó, chưa đến nửa ngày, đủ loại sự tích liên quan đến 'Tiên nhân xuất thế', 'Tiên nhân chúc phúc' chui ra từ miệng bách tính.
Mà kẻ cầm đầu —— tổ đội bốn người giả trân, nhìn thấy mọi người dập đầu quỳ lạy, hoang mang tại chỗ.
Đến lúc nghe thấy lời bàn luận từ mấy người quỳ lạy mới phản ứng lại hành động của bọn họ dẫn đến hiểu lầm.
"Cha, làm sao giờ? Trò đùa này hơi quá." Lâm Cẩn Hành gãi giã lỗ tai nói.
Lâm Tô lại thấy cái này chưa chắc là chuyện xấu, ngẫm lại Tiết Phượng Nghi từng tạo thế giả cho mình, loại chuyện này cũng phải có đầu có đuôi chứ!
Hắn trấn an mấy đứa nhỏ nói, "Đừng hoảng, đây có lẽ là chuyện tốt. Lặng lẽ rời đi trước, hỏi nương ngươi cái đã."
Thế là, mấy người vừa đáp xuống đất liền lặng lẽ bỏ chạy.
Lúc Tiết Phượng Nghi nghe được động tĩnh, người khác có khi không biết, nhưng thân ảnh trượng phu cùng hài tử nhà mình, sao nàng không nhận ra?
Bởi vậy vừa nhìn thấy mấy bóng người kia xuất hiện, nàng nhẹ nhàng thở ra, binh an vô sự là tốt rồi. Nhưng ngay sau đó lại bắt đầu lo lắng, bay cao thế có xảy ra chuyện gì không?
Cũng may cuối cùng bọn họ bình an tiếp đất, lo lắng trong lòng Tiết Phượng Nghi rơi xuống.
"Mẫu thân, ta rất nhớ ngươi."
"Nương, ta cũng nhớ ngươi, muốn tạo bất ngờ, nên bay đến tìm ngươi!"
"Nương, bọn ta là bay đến, chơi vui lắm! Có phải ngươi thấy bọn ta là kinh hỉ luôn không?"
Kinh hỉ? Kinh hãi cũng được luôn ấy chứ!
Đã lâu không tương phùng, vui mừng không kịp, Tiết Phượng Nghi cũng không nỡ giáo huấn bọn hắn.
Chào hỏi với mấy đứa nhỏ xong, Tiết Phượng Nghi đưa mắt nhìn Lâm Tô phía sau.
Đối phương đi lại thong dong, dạo chơi nhàn nhã, khóe miệng mang nụ cười yếu ớt, vẫn thanh thản như trước đây.
Trước khi gặp mặt, Tiết Phượng Nghi vốn có rất nhiều lời muốn nói với hắn, nhưng đến lúc gặp mặt rồi, lại không nói được gì, trong đầu xoay chuyển, nói một câu, "Không có chuyện gì là tốt rồi."
Nàng quen lạnh mặt, Lâm Tô cũng không nhìn ra tâm tình của nàng, không phát hiện gì cả, cười nói, "Vất vả."
Đáy lòng Tiết Phượng Nghi ấm áp, giờ phút này người khác chỉ thấy nàng thống nhất thiên hạ, đại nghiệp sắp thành, mặt ngoài phong quang vô hạn, nhưng chỉ có một người nhìn thấy gian khổ phía sau của nàng, nói với nàng một tiếng vất vả.
Không có nhiều thời gian xoắn xuýt đến chuyện này, Lâm Tô nhanh chóng nói chuyện mọi người bàn luận 'Tiên nhân chúc phúc'.
Hắn chỉ kể lại, không nói nên làm gì, còn phải xem chính Tiết Phượng Nghi. Mà lấy trí thông minh của Tiết Phượng Nghi, nàng đương nhiên chọn cái có lợi nhất với mình.
Quả nhiên, Tiết Phượng Nghi không giải thích chuyện này, mà mặc nó lên men, để bách tính tự suy đoán.
Dù đã thống nhất thiên hạ, nhưng nàng còn muốn xưng đế, vẫn sẽ có rất nhiều trở ngại, như văn nhân rảnh rỗi không có việc gì làm, liên tục công kích nữ tử không thể làm ra chuyện lớn gì, dù không ảnh hưởng đến đại cục, nhưng cũng rất phiền phức. Nhưng vì Lâm Tô ra chiêu này, danh xưng "Chân mệnh thiên tử" của nàng càng vững chắc.
Cùng lúc đó, Lâm Tô cuối cùng cũng nghênh đón nguyên tác, giật dây hắn đoạt hoàng vị với Tiết Phượng Nghi.