“Yên tâm, tôi không hứng thú với mấy chuyện nhà các người.” Tang Kiến lắc lắc tấm chi phiếu trong tay: “Đã không có ý kiến gì, vậy tôi đi đây.”
Nói xong, cô quay người rời đi, không chút lưu luyến.
So với lúc trước Lâu Diễn nắm tay không cho cô chạy, phản ứng hiện tại của Tang Kiến như thể chẳng có chút hứng thú nào với anh, đi theo anh chỉ để lấy tiền.
Lấy tiền?
Cũng phải xem có mạng để lấy hay không.
Dương Thiệu nhìn theo bóng lưng Tang Kiến rời khỏi bệnh viện, móc điện thoại ra, nhanh chóng bấm một số, thấp giọng ra lệnh: “Bám theo cô ta, giật lại chi phiếu, hoặc hủy nó.”
…
Vừa ra khỏi bệnh viện, giọng hệ thống vang lên: [Sao không ở lại bệnh viện chờ anh ta? Cô đã biết thân phận của Lâu Diễn rồi, anh ta gần như bị giám sát 24/7, sau này muốn tiếp cận sẽ rất khó.]
[Nếu tôi tỏ ra có hứng thú với Lâu Diễn, người tiếp theo bị giám sát sẽ là tôi.] Tang Kiến vẫn ngậm cây kẹo mút, dùng răng cắn nhẹ, lắc lư như đang chơi đùa.
Hệ thống tỏ vẻ khinh thường: [Cô mở miệng đòi một khoản lớn như vậy, dù không hứng thú với Lâu Diễn, cũng đã bị để mắt rồi.]
Vừa dứt lời, Tang Kiến đã hiểu ý hệ thống, cô bị theo dõi.
Vốn định ra đường bắt xe, Tang Kiến đổi hướng, rẽ vào một con hẻm vắng người.
Trong đầu vẫn trò chuyện với hệ thống: [Mấy người này thật thú vị, một mặt nói mạng thiếu gia nhà họ đáng giá từng ấy tiền, nhưng khi người ta cầm tiền rồi lại không cam lòng. Vậy lúc nãy sao phải làm ra vẻ đại gia? Nói thẳng số tiền không hợp lý, chẳng lẽ tôi không biết sửa lại sao? Vừa muốn giữ thể diện, vừa làm chuyện chẳng có thể diện gì.]
Hệ thống không đáp.
Tang Kiến đã vào trong hẻm.
Người theo sau cô thấy đây là cơ hội tốt, nhanh chóng đuổi theo vào hẻm.
Ba người, ăn mặc như vệ sĩ.
Vừa vào hẻm đã sững lại, là ngõ cụt, nhưng nhìn quanh không thấy Tang Kiến đâu.
“Chào, mấy người đang tìm tôi à?”
Lúc này, giọng nói trong trẻo vang lên từ phía trên đầu ba người.
Họ đồng loạt ngẩng đầu, thấy một cô gái đội mũ lưỡi trai, như bóng ma ngồi trên tường, đôi chân dài đung đưa nhẹ nhàng bên mép tường.
Ba người liếc nhau, đã bị phát hiện thì không cần vòng vo nữa.
“Cướp đây! Biết điều thì giao hết đồ ra!” Một tên vệ sĩ lên tiếng.
Nghe vậy, Tang Kiến bật cười: “Cướp à, tôi thích rồi đấđấy.”
Nói xong, cô nhổ cây kẹo mút đang ngậm trong miệng vào mặt một tên vệ sĩ, rồi nhảy xuống từ trên tường.
Tang Kiến đáp xuống đất một cách vững vàng, giọng lười biếng: “Mấy người đã bị tôi bao vây rồi, biết điều thì giao hết đồ ra.”
Ba tên vệ sĩ: “?”
Đúng là không biết trời cao đất dày!
…
Năm phút sau.
Tang Kiến hai tay đút túi, ung dung bước ra khỏi con hẻm, chiếc mũ lưỡi trai trên đầu không hề lệch, che đi vẻ mặt đầy hân hoan.
Trong túi lại có thêm một khoản tiền, tiêu sao đây?
Thật đau đầu!
Hệ thống: [……]
Trước khi chọn Tang Kiến làm ký chủ, nó biết cô rất giỏi đánh nhau, nhưng không ngờ lại giỏi đến mức này!
Đặc biệt là khí chất trên người cô- “ta là nhất thiên hạ, không ai đánh lại ta”,thật sự hiếm thấy!
Giải quyết xong mấy tên tép riu, Tang Kiến vui vẻ bắt xe về khu Tây Bắc, nơi ở của mình.
Thân thể này vốn là của một cô nhi, từ nhỏ sống nhờ chạy việc vặt ở khu Tây Bắc, miễn cưỡng duy trì cuộc sống.