Đã lâu như vậy rồi, anh vẫn chưa ngất đi, đã là cực hạn rồi, thật sự không thể đi nổi vài bước nữa, cô hẳn là rất rõ điều đó. Nhưng nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của cô, Lâu Diễn mím môi gật đầu: “Ừ.”
Anh xuống xe dưới sự dìu đỡ của Tang Kiến. Cả người trực tiếp dựa vào cô, dù sao cô cũng đủ sức đỡ anh. Tài xế thấy cảnh này, lại liếc nhìn Tang Kiến một cái, rồi không nói gì thêm. Ban đầu ông ta định đỡ tay kia của Lâu Diễn, nhưng bị anh né tránh, đành ngượng ngùng đi trước dẫn đường, đưa họ vào bệnh viện.
Bệnh viện lúc nửa đêm chỉ có vài y tá trực ca, cùng mấy bệnh nhân mất ngủ đang đi dạo dưới tầng. Bên trong rất yên tĩnh, ngay khoảnh khắc bước vào, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía ba người họ.
Tang Kiến bất ngờ đưa tay gỡ chiếc mũ lưỡi trai trên đầu Lâu Diễn xuống, đội lên đầu mình. Trong khoảnh khắc ấy, gương mặt tinh tế tái nhợt của Lâu Diễn lộ ra trước mắt mọi người.
Tiếng hét lập tức vang lên trong bệnh viện.
“Á á á! Là Lâu Diễn sao?”
“Á Lâu thiếu gia, Lâu nam thần thật sự là anh ấy!”
“Bị thương rồi à? Mau mau mau! Bác sĩ đâu?!”
…
Lâu Diễn không ngờ Tang Kiến lại làm vậy, sững người một chút. Tài xế bên cạnh hơi nheo mắt, ánh nhìn về phía Tang Kiến trở nên không mấy thiện cảm.
Tang Kiến thản nhiên giải thích: “Đây là mũ của tôi.”
Lâu Diễn cúi mắt. Đúng vậy, đây là chiếc mũ cô từng đội lên cho anh để cứu anh, giờ đã an toàn, cô lấy lại cũng là điều bình thường.
Tang Kiến đổi giọng, nói với tài xế: “Ông còn không đi gọi bác sĩ?”
Tài xế: “…”
Ông ta thu lại ánh mắt dò xét, ngoan ngoãn đi gọi bác sĩ.
Các fan xung quanh thấy tình trạng của Lâu Diễn rất tệ, vừa xót xa vừa không ai dám lại gần, sợ làm anh bị thương thêm.
Đợi tài xế đi rồi, Tang Kiến bất ngờ nghiêng đầu, ghé sát tai Lâu Diễn, nói nhỏ: “Đôi khi sự nổi tiếng sẽ gây phiền phức cho anh, nhưng đôi khi nó cũng sẽ bảo vệ anh.”
“Ví dụ như bây giờ, lát nữa có lẽ cả thế giới sẽ biết anh đang ở bệnh viện này, thời gian tới anh sẽ rất an toàn.”
Nghe vậy, Lâu Diễn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tang Kiến. Cô dường như biết cách giúp anh, dù anh chưa từng nói gì với cô.
Tang Kiến không hề né tránh ánh mắt anh, còn mỉm cười với anh. Trên mặt cô có hai lúm đồng tiền nhỏ, nụ cười ngọt ngào vô cùng.
Thêm vào khoảng cách gần sát, mỗi khi cô mở miệng nói chuyện, dường như có thể ngửi thấy vị ngọt của kẹo mút trong miệng cô.
Kẹo đã hết, nhưng que kẹo vẫn còn ngậm trong miệng.
Ánh mắt Lâu Diễn vô thức dừng lại trên môi cô, lại nhớ đến nụ hôn vị chanh ấy.
Cả đêm anh đã nghĩ đến nó rất nhiều lần, dù luôn tự nhủ trong lòng rằng cô làm vậy chỉ để cứu anh.
Nhưng vẫn không thể ngăn bản thân nhớ lại.
Lâu Diễn không nhận ra mình vừa nuốt nước bọt, đang định mở miệng nói thì tài xế đã dẫn bác sĩ và y tá tới.
Bác sĩ và y tá đẩy giường cấp cứu, nhanh chóng chạy đến bên Lâu Diễn, định đỡ anh.
“Mau lên, bị thương không nên đứng lâu!”
Lâu Diễn nhíu mày, né tránh tay họ, nhưng từ trước khi lên xe anh đã nắm lấy cổ tay Tang Kiến, đến giờ vẫn chưa buông.
Anh không cho bác sĩ y tá chạm vào, ngoan ngoãn ngồi lên giường cấp cứu, tay vẫn nắm lấy Tang Kiến.
Tang Kiến thấy hành động này hơi buồn cười, nhưng vẫn nhắc nhở: “Tôi không thể vào phòng phẫu thuật với anh đâu nhé.”
Lâu Diễn: “…”
Điều này anh hiểu. Anh chỉ sợ vừa buông tay, cô gái này sẽ chạy mất.
Sau này sẽ không tìm được cô, cũng chẳng còn cơ hội để tìm nữa.