Cho đến khi hai người ra khỏi nhà với trang phục kín mít, mặt Lâu Diễn vẫn còn hơi đỏ.
Chỉ tiếc là anh đeo khẩu trang, không ai nhìn thấy được.
Hôm qua Tang Kiến đã nói sẽ dẫn Lâu Diễn ra ngoài, hôm nay cô thực sự giữ lời.
Lâu Diễn mặc bộ đồ thể thao mà cô mua hôm qua, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, che kín từ đầu đến chân.
Tang Kiến cũng đội mũ, nắm tay Lâu Diễn rồi cùng nhau ra ngoài.
Vết thương trên người Lâu Diễn mỗi tối đều được thay thuốc. Tuy hồi phục không nhanh, nhưng cũng không còn đáng ngại.
Dù vậy, Tang Kiến vẫn hơi lo lắng, nhắc nhở: “Lát nữa dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng không được cách tôi quá xa. Chuyện này hôm qua anh đã hứa rồi, còn nhớ không?”
Bảo anh trốn đi đâu đó thì càng nguy hiểm hơn. Đi theo cô vẫn là an toàn nhất.
“Ừ.” Lâu Diễn gật đầu.
Ở khu Tây Bắc xa lạ này, ngoài việc đi theo cô, anh chẳng còn lựa chọn nào khác.
Lâu Diễn không biết Tang Kiến định đi đâu, cũng không biết cô muốn làm gì.
Tóm lại, cứ đi theo cô là được.
Không biết đã rẽ bao nhiêu lần, cuối cùng Tang Kiến dẫn anh đến tiệm tạp hóa ở phố 62.
Lâu Diễn tò mò nhìn quanh, ánh mắt không ngừng quan sát mọi thứ.
Dù sao thì tay anh cũng đang được cô nắm, không sợ lạc.
Nhưng càng nhìn, sắc mặt Lâu Diễn càng thay đổi.
Anh thấy nhóm người từng truy sát mình đang đi về phía này.
Hơn chục người, dẫn đầu là một gã cơ bắp, phía sau có năm sáu người chính là những kẻ từng đuổi giết anh!
Lâu Diễn siết chặt tay đang nắm lấy Tang Kiến.
Đám người đó trước đây chỉ liếc một cái đã nhận ra anh, giờ chắc vẫn vậy.
Anh muốn kéo Tang Kiến chạy.
Ai ngờ, gã cơ bắp kia lại hớn hở chạy tới, còn chào hỏi Tang Kiến: “Chị Tống, chị đến rồi! Tụi em suýt nữa đến trễ, thật là có lỗi!”
Lâu Diễn: “?”
Anh lặng lẽ liếc nhìn Tang Kiến bên cạnh.
Trong đầu hiện lên lời Dương Thiệu từng nói.
Ông ta bảo Tang Kiến rất có thể là đồng bọn với đám người kia, tự dựng màn kịch truy sát, rồi xuất hiện cứu anh, sau đó lấy lý do “ân cứu mạng” để đòi tiền từ nhà họ Lâu.
Cô thật sự quen biết đám người này…
Tang Kiến nhận ra sự thay đổi nhỏ trong cảm xúc của Lâu Diễn, đoán được là vì nhóm của Hạ Đông.
Hạ Đông không nhận ra Lâu Diễn, thấy Tang Kiến nắm tay anh thì còn trêu: “Chị Tống, bạn trai chị à?”
Lâu Diễn dưới lớp khẩu trang mím môi thành một đường thẳng.
Cô sẽ trả lời thế nào? Thừa nhận họ là một đôi sao?
Nếu cô thừa nhận…
Lâu Diễn còn chưa kịp nghĩ tiếp, đã nghe Tang Kiến nghiêng đầu nói với đám người phía sau Hạ Đông: “Anh không nhận ra, nhưng có người nhận ra đấy. Ra đây xin lỗi đi.”
Lâu Diễn vẫn còn để tâm chuyện lần trước, vết thương ở bụng vẫn nhắc nhở anh mỗi ngày.
Nhưng đám người kia tạm thời chưa thể động đến, mà hiện tại họ cũng khá nghe lời.
Gọi họ ra xin lỗi, coi như cho Lâu Diễn chút an ủi.
“Ha… ha ha… xin lỗi chị Tống, tụi em không biết anh ấy là bạn trai chị…”
Đám đàn em phía sau Hạ Đông hiểu ngay Tang Kiến đang nói gì.
Họ ngoan ngoãn bước ra, lần lượt xin lỗi Lâu Diễn: “Xin lỗi anh rể, tụi em lúc đó bị ma xui quỷ khiến… Chỉ nghĩ Vương Nhị có tiền, có thể lôi kéo được nhiều người. Tụi em tưởng nếu có tiền, sẽ lôi kéo được thêm nữa. Nên mới nhắm vào anh, định kiếm chút tiền… đúng là không biết trời cao đất dày…”
Lâu Diễn: “?”