Tối hôm qua, Lâu Diễn đã nhận ra, Tang Kiến hoàn toàn không sợ bóng tối, chuyện rủ anh ngủ cùng chỉ là cái cớ.
Dù cô không làm gì anh, nhưng vẫn khiến anh có cảm giác bị cô “dắt mũi”.
Vì vậy, giờ anh không muốn sang phòng cô nữa.
Tang Kiến hơi sững người, nghiêm túc đáp: “Đó là vì tôi biết anh đang ở bên cạnh. Nếu anh không ở đây, tôi chắc chắn sẽ sợ. Giờ anh ở đây rồi, tôi sợ gì nữa?”
Tên này hình như không dễ dụ như cô tưởng.
Cô cố chấp muốn anh ngủ cùng là để… tạo dựng tình cảm.
Nhưng hình như… chẳng tạo dựng được gì?
Nghe lời cô, Lâu Diễn hơi nhíu mày: “Thật không?”
Thực ra anh không tin lắm.
Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tang Kiến khi “lừa” mình, anh lại thấy khá thú vị.
Đến giờ anh vẫn không hiểu cô gái này rốt cuộc muốn gì từ mình.
Nói là thích anh? Anh chẳng cảm nhận được mấy.
Nói không thích? Cô lại luôn đối xử tốt, thậm chí nhiều lần nhẫn nhịn anh.
Chỉ riêng điều đó, Lâu Diễn đã sẵn sàng cùng cô “diễn tiếp”.
Không đợi Tang Kiến trả lời, anh chủ động nắm tay cô, kéo về phòng: “Vậy sau này cô không được cách tôi quá xa, tôi sợ cô sợ.”
Xạo thật.
Người nửa đêm mò ra ngoài cứu anh là cô.
Nếu sợ bóng tối, sao lại chọn ra ngoài lúc nửa đêm?
Lâu Diễn thấy Tang Kiến đúng là “diễn viên chính hiệu”.
Tang Kiến nghe anh nói, chỉ mím môi không đáp.
Cô để mặc anh kéo về phòng, trong lòng thầm nghĩ, tên này vẫn dễ dụ đấy chứ.
Hệ thống ở góc nhìn “thượng đế” chỉ biết: [……]
Nó không biết nên thương ai trước.
…
Về đến phòng, sau khi rửa mặt xong, Tang Kiến tắt đèn, chui vào chăn.
Vừa nằm xuống, chưa kịp nhắm mắt, một cánh tay rắn chắc đã ôm lấy eo cô.
Một cơ thể mang mùi sữa tắm cũng áp sát lại gần.
Cảm nhận được hơi ấm và nhịp tim mạnh mẽ bên cạnh, Tang Kiến hơi ngẩn người.
Lâu Diễn bên cạnh thì đang rất căng thẳng.
Anh muốn thử xem, mình chủ động như vậy, cô sẽ phản ứng thế nào.
Ôm một lúc lâu, cuối cùng mới nghe Tang Kiến hỏi: “Ôm ngủ, anh thấy dễ chịu hơn à?”
Lâu Diễn hơi run tay, trả lời lạc đề: “Cô không thích sao?”
Anh như sợ cô giận, nên từ từ buông tay ra khỏi eo cô.
Ngay sau đó, Tang Kiến nắm lấy cổ tay anh, kéo tay anh trở lại, đặt lên eo mình.
Rồi nhắm mắt: “Ngủ thôi.”
Thật ra cô chỉ muốn tạo dựng tình cảm. Anh đã chủ động đến mức này, xem như mối quan hệ đã tiến thêm một bước.
Đó là chuyện tốt.
Ôm người đẹp trong lòng, Lâu Diễn cuối cùng cũng bớt căng thẳng.
Khóe môi anh khẽ cong, mang theo chút mong chờ, khẽ hỏi: “Cô thấy chúng ta… là mối quan hệ gì?”
Bạn bè?
Không ai làm bạn mà thân mật thế này.
Người yêu?
Tiến triển hơi nhanh, có vẻ không hợp lý.
Lâu Diễn còn đang suy nghĩ xem cô sẽ trả lời thế nào…
Thì nghe thấy tiếng thở đều đều của Tang Kiến.
“……”
“……”
Cái kỹ năng ngủ ngay lập tức của cô là sao vậy trời!!
Anh không biết rằng, đồng hồ trên tủ đầu giường vừa nhảy đúng 11 giờ.
Lịch ngủ của Tang Kiến, nếu không phải cô muốn thay đổi, thì không ai làm xáo trộn được!
Đã nói ngủ trước 11 giờ, thì đúng 11 giờ là ngủ!
Cô ngủ ngay lập tức, chẳng cần chuẩn bị gì cả.