Nửa tiếng sau, bên trong sòng bạc đã trở thành một mớ hỗn độn.
Đám người của ông chủ nằm la liệt dưới đất.
Tang Kiến xách áo khoác nhét đầy tiền, dẫn theo nhóm đàn em nghênh ngang rời khỏi.
Hạ Đông và đồng bọn lại bị thương thêm vài chỗ, nhưng ai nấy đều mang vẻ mặt hả hê.
Vừa ra khỏi cửa, Hạ Đông không nhịn được hét lên: “Thật mẹ nó đã quá! Chỗ này em ngứa mắt từ lâu rồi!”
Tang Kiến không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt nói: “Tối nay nghỉ ngơi cho tốt, mai đến quán bar.”
Cô muốn chọc giận toàn bộ tay chân của Vương Nhị, để ba ngày sau khi Hạ Đông gửi chiến thư, dù Vương Nhị không muốn nhận, cũng phải vì sĩ diện mà chấp nhận.
“Rõ rồi!” Giờ Hạ Đông đã hoàn toàn phục Tang Kiến.
Nửa tiếng mà phá tan được cứ điểm lớn nhất của Vương Nhị, chuyện mà trước đây hắn không dám mơ tới.
Hạ Đông vẫn còn phấn khích, nhất quyết đòi đưa Tang Kiến về nhà, vừa đi vừa bàn chuyện ngày mai gây sự thế nào.
“Mai chúng ta còn phải giả vờ không quen nhau nữa không? Em thấy cách này không ổn rồi. Chuyện hôm nay chắc chắn sẽ bị báo về cho Vương Nhị, ai cũng biết em theo chị rồi…”
Suốt dọc đường, hắn nói không ngừng, đám đàn em thì thỉnh thoảng phụ họa vài câu. Tang Kiến thì nghe cho có, trong lòng đã có kế hoạch riêng.
Chưa kịp nói ra, ánh mắt cô đã lướt qua một cửa hàng thời trang nam cao cấp bên đường.
Khu Tây Bắc tuy hỗn loạn, nhưng không thiếu hàng hiệu, dân ở đây rất sĩ diện, hơn cả người thường.
Tang Kiến rẽ vào cửa hàng, vừa đi vừa nói: “Như anh nói, lát nữa người của Vương Nhị sẽ biết anh theo tôi. Vậy mai đến quán bar, chẳng cần làm gì, họ sẽ tự tìm đến gây chuyện.”
Dù sao thì mối thù hôm nay, họ chắc chắn sẽ muốn trả.
Còn trả được hay không… lại là chuyện khác.
Hạ Đông suy nghĩ một lúc, thấy cô nói đúng: “Vậy thì tốt, chứ bắt chúng em tiếp tục diễn thì căng lắm, tụi em đâu phải diễn viên.”
Nghe đến chữ “diễn viên”, khóe môi Tang Kiến khẽ cong lên.
Cô đã một ngày chưa về gặp Lâu Diễn, không biết anh sống sao trong môi trường xa lạ.
Dù gì cũng là người trưởng thành, chắc không cần ai lo lắng.
Tang Kiến bước vào cửa hàng, dùng số tiền thắng hôm nay mua vài bộ quần áo cho Lâu Diễn.
Hạ Đông đứng bên cạnh, hơi ngại ngùng: “Chị đại, không cần tốn kém vậy đâu. Mai tụi em ăn mặc chỉnh tề là được, không làm chị mất mặt đâu!”
Hắn tưởng Tang Kiến đang mua đồ cho nhóm đàn em.
Dù sao thì đám người hắn ăn mặc cũng khá xuề xòa, không tránh khỏi vẻ nghèo nàn.
Tang Kiến liếc hắn một cái: “Anh lo gì? Tôi đâu có mua cho anh.”
Hạ Đông: “?”
…
Sau khi tiễn nhóm Hạ Đông đi, Tang Kiến về đến biệt thự lúc 7 giờ rưỡi tối.
Cô xách theo túi lớn túi nhỏ đến trước cửa, thấy bên trong tối om, như không có ai.
Tang Kiến mím môi, mở cửa vào nhà, bật đèn phòng khách, thấy đôi giày của Lâu Diễn vẫn ở cửa, mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô vừa dụ được người về, đừng để anh lại bỏ đi.
Phòng khách vắng tanh, mọi thứ vẫn như lúc cô rời đi.
Tang Kiến xách đồ lên lầu.