“Đạo lý thắng làm vua, thua làm giặc, người trong giới các anh chắc phải hiểu rõ hơn tôi chứ?”
Không thực tế sao?
Trước sức mạnh tuyệt đối, chẳng có gì là không thực tế.
Hạ Đông: “……”
Hắn tưởng mình chỉ đi theo một cô gái gan lớn tài cao, ai ngờ lại là một kẻ điên!
Cách làm này, đúng là chỉ có cô mới dám nghĩ!
Hạ Đông vẫn cảm thấy làm vậy rất dễ xảy ra chuyện.
“Nhưng… chị có nghĩ đến không, nếu chị đánh bại được Vương Nhị, thì những người dưới trướng hắn sẽ thế nào? Họ đâu dễ phục chị…”
Tang Kiến nghiêng đầu nhìn hắn: “Vì thế tôi mới hỏi anh về tình hình của hắn ta. Tôi muốn biết các thế lực dưới tay hắn ta phân bố ở đâu.”
Muốn bắt vua thì phải bắt cả đám tiểu vương.
Chỉ cần xử lý xong đám đó, mấy tên tép riu còn lại chẳng gây được sóng gió gì.
Hạ Đông im lặng.
Cuối cùng vẫn nói cho Tang Kiến biết các cứ điểm của Vương Nhị.
“Phố số 7 có sòng bạc ngầm, là cứ điểm lớn nhất của hắn. Phố 23 có quán bar, phố 54 có nhà trọ…”
Nói chung, những ngành nổi tiếng ở khu Tây Bắc, hầu hết đều nằm trong tay Vương Nhị.
Tang Kiến lặng lẽ lắng nghe.
Hạ Đông lén liếc cô một cái, thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, không hề đùa giỡn.
Hắn không kìm được nuốt nước bọt.
Mẹ nó, vậy thì hắn cũng điên một lần!
Nếu không theo Tang Kiến mà điên, với số người ít ỏi dưới tay, hắn chẳng có gan mà làm gì cả.
Không điên thì cả đời chỉ biết cúi đầu chịu đựng.
Nếu lần này thành công, sau này hắn có thể ngang dọc khu Tây Bắc, không cần nhìn sắc mặt đám người Vương Nhị nữa!
Còn nếu thất bại… thì chết thôi, có gì to tát đâu!
Hạ Đông càng nghĩ càng hăng, cuối cùng gân cổ nói: “Em đi gửi chiến thư cho chị ngay!”
Tang Kiến giơ tay ngăn lại: “Không vội. Các anh đi bệnh viện kiểm tra vết thương trước, ba ngày sau mới gửi chiến thư.”
Hạ Đông ngẩn ra: “Vậy hai ngày tới làm gì?”
Tang Kiến mỉm cười, lấy ra năm đồng từ túi, đặt lên quầy tiệm tạp hóa, rồi nhét hộp kẹo cao su đã ăn vào túi.
Cô bước ra khỏi tiệm, nhẹ giọng nói: “Hai ngày tới, đi gây chuyện với tôi.”
Hạ Đông: “?”
…
Rất nhanh, Hạ Đông đã hiểu ý của Tang Kiến.
Sau khi đi bệnh viện kiểm tra xong, Tang Kiến dẫn cả nhóm đến sòng bạc ngầm ở phố số 7.
Đây là một trong những nguồn thu chính của Vương Nhị.
Hoạt động suốt 24 giờ mỗi ngày.
Khi Tang Kiến và nhóm của Hạ Đông vừa đến cửa sòng bạc, đã thấy một người đàn ông bị gãy tay được khiêng ra, máu chảy đầy đất, phía sau là một cô gái khóc lóc thảm thiết.
Luật ở đây: không trả được tiền thì dùng tay để trả nợ.
Cô gái kia chắc là vợ của người đàn ông đó.
Cờ bạc đúng là thứ hủy hoại biết bao gia đình.
Tang Kiến thấy cảnh đó, trong lòng không chút gợn sóng.
Ngược lại, Hạ Đông bên cạnh thì phẫn nộ: “Cả đời em
.thù cờ bạc và chất cấm!”
Tang Kiến liếc hắn: “Hay nhỉ, mấy chuyện gái gú thì không thấy anh nói gì.”
Hạ Đông hơi ngượng: “Cái đó khác… thời đại thay đổi rồi, giờ là tự nguyện mà.”
Tang Kiến: “……”
Tự nguyện cái gì, chẳng qua là bản chất đàn ông thôi.
Cô cũng không truy cứu, bước vào sòng bạc.
Giờ này bên trong vẫn rất đông người, có kẻ mặt mày vàng vọt, uể oải, có người mặt đỏ rực, hưng phấn.
Ai thắng ai thua, nhìn một cái là biết ngay.