Cô không mang theo điện thoại.
Lâu Diễn đưa tay cầm lên xem, màn hình hiển thị một tin tức được đẩy từ ứng dụng.
“Theo nguồn tin nội bộ, nam diễn viên nổi tiếng Lâu Diễn đã mất tích sau khi tham dự một lễ trao giải… Nhấn để xem chi tiết.”
Lâu Diễn hơi nheo mắt, theo phản xạ nhấn vào xem.
Vừa nhấn xong mới nhận ra, đây không phải điện thoại của anh.
Điều khiến anh ngạc nhiên là điện thoại của Tang Kiến không hề đặt mật khẩu, anh có thể dễ dàng mở xem.
“……” Thời buổi này, còn có người không đặt mật khẩu cho điện thoại sao?
Màn hình đã chuyển sang trang chi tiết của bản tin.
Ngoài phần văn bản, còn có một đoạn video, người quay chính là Dương Thiệu.
Dương Thiệu vẫn mặc bộ đồ đi lễ trao giải, sắc mặt mệt mỏi, đối diện máy quay nói: “Trước đây cậu ấy từng bị bắt cóc và bị thương, hôm nay muốn nhận giải xong rồi về nhà, nhưng giữa chừng thiếu gia vào nhà vệ sinh, chúng tôi chờ mãi không thấy ra, vào kiểm tra thì phát hiện người đã biến mất.”
Nói đến đây, Dương Thiệu trong video thở dài: “Thiếu gia sẽ không rời khỏi chúng tôi vô cớ, có lẽ là nhóm người lần trước đã bắt cậu ấy đi. Nếu ai phát hiện tung tích của thiếu gia, xin hãy cung cấp manh mối, nhà họ Lâu sẽ hậu tạ trọng hậu!”
Từng lời nói, từng hành động của Dương Thiệu đều thể hiện sự lo lắng tận tâm vì Lâu Diễn.
Khiến người xem không khỏi xúc động.
Nhưng trong lòng Lâu Diễn lại chẳng gợn sóng.
Chính vì Dương Thiệu luôn nói năng, hành động quá hoàn hảo trước công chúng, nên không ai từng nghi ngờ cuộc sống thật sự của anh trong nhà họ Lâu.
Chỉ cần anh rời khỏi tầm kiểm soát của họ, họ sẽ huy động sức mạnh của dư luận, khiến cả thế giới cùng đi tìm anh, để anh không còn đường trốn.
So với anh, người nhà họ Lâu còn giỏi diễn hơn.
Lâu Diễn nhíu mày, đưa tay day trán.
Xem ra, có vài kế hoạch… phải đẩy nhanh tiến độ rồi.
…
Tang Kiến sau khi xử lý xong đám người của Hạ Đông, ngồi phịch xuống người gã cơ bắp đó.
Hạ Đông nằm sấp dưới đất, bị cô biến thành cái đệm ngồi.
Mặt hắn không còn chỗ nào lành lặn, cơ bắp trên người cũng bị đánh đến tím bầm, thảm không nỡ nhìn.
Đám người hắn dẫn theo, mười mấy tên, đang rên rỉ lăn lộn dưới đất.
Chủ tiệm tạp hóa thì trốn trong quầy, run như cầy sấy, không dám ló đầu ra, sợ Tang Kiến nổi giận đánh luôn cả mình.
Tang Kiến chống cây gậy sắt xuống đất, tay kia lấy một viên kẹo mút, bóc ra rồi nhét vào miệng.
Sau đó, cô dùng gậy gõ nhẹ lên đầu Hạ Đông, giọng nhàn nhạt: “Anh chỉ còn từng này người thôi à?”
Hạ Đông mặt mũi bầm dập, đấm một cú xuống đất, giận dữ nói: “Thà chết chứ không chịu nhục! Muốn giết thì giết, đừng nói chuyện với tôi!”
Cô gái này nói câu nào là đâm trúng chỗ đau, hắn không muốn nghe chút nào.
Toàn nhắc đến Vương Nhị, hoặc chuyện người của hắn bị Vương Nhị lôi kéo, cứ như cố tình chọc tức!
Quan trọng là… hắn lại không đánh nổi cô gái này!
Trong trận đánh vừa rồi, Hạ Đông tưởng một cú đấm có thể hạ gục cô, ai ngờ cây gậy biến hóa trong tay cô suýt nữa đập nát hắn!
Dùng vũ khí gì đối đầu với cô cũng vô dụng!
Khu Tây Bắc tuy loạn, nhưng có một quy định bất thành văn: không được dùng súng.
Nếu không, hắn đã chẳng phải chịu nhục thế này!
“Thôi được rồi.” Tang Kiến đứng dậy khỏi người hắn, thở dài: “Xem ra anh thật sự chỉ còn từng này người. Vậy thì phần lớn tay chân cứng cựa ở khu Tây Bắc chắc đều theo Vương Nhị rồi. Muốn xử lý hắn ta, phải tốn chút thời gian đây.”