Lâu Diễn sững người: “Sao lại thế?”
Tang Kiến chỉ cười, không đáp.
Cô lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyển chủ đề: “Đi theo tôi rồi thì phải nghe lời tôi, biết chưa?”
Ý cô là không muốn nhắc lại chuyện vừa rồi nữa.
Ai cũng có quá khứ, cô không muốn nói, Lâu Diễn cũng không hỏi thêm.
Anh cũng thuận theo mà đổi chủ đề: “Cô nói nhận tiền thì phải giải tai ương. Nhưng số tiền đó đâu phải tôi đưa…”
Cô nhận tiền từ Dương Thiệu, nhưng lại giúp anh.
“Là anh cầu cứu tôi trước, tôi nhận được tiền thì đương nhiên giúp anh trước. Còn tiền từ ai, không quan trọng.”
Quan trọng là, cô nhắm vào anh mà đến.
Lâu Diễn: “…”
Nói vậy thì, nếu sau này người nhà họ Lâu đưa tiền cho cô để giao anh ra, cô cũng sẽ đồng ý sao?
Rất có thể.
Có lẽ việc đưa anh ra ngoài chỉ là để cô nắm giữ anh trong tay, biến anh thành một quân bài để mặc cả với nhà họ Lâu bất cứ lúc nào.
“Vậy… cảm ơn cô trước.” Lâu Diễn nhìn ra khung cảnh đang lùi dần ngoài cửa sổ, trong lòng không rõ đang nghĩ gì.
…
Nửa tiếng sau, xe dừng trước một căn biệt thự nhỏ.
Tang Kiến dẫn Lâu Diễn xuống xe.
“Nhờ phúc của anh, tôi đổi được nhà lớn hơn.” Tang Kiến nói vu vơ.
Lâu Diễn đứng trước cửa, quan sát xung quanh, không đáp lại.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, khiến sự chú ý của Lâu Diễn lập tức chuyển sang Tang Kiến.
Tất cả thiết bị điện tử có thể định vị trên người anh đều đã bị bỏ lại khi rời đi cùng cô.
Vậy nên cuộc gọi này chỉ có thể là của Tang Kiến.
Tang Kiến vừa mở cửa vừa lấy điện thoại từ túi ra.
Lâu Diễn liếc thấy trên màn hình hiện chữ “Khách hàng”.
Khách hàng của cô?
Một cô gái sống ở khu Tây Bắc hỗn loạn như vậy, rốt cuộc làm nghề gì?
Tang Kiến cũng là lần đầu nhận được cuộc gọi từ khách hàng của nguyên chủ, trong lòng hơi lạ, nhưng vẻ ngoài vẫn rất bình tĩnh.
Đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông, mở đầu bằng vài câu xã giao.
“Tiểu Tống, mấy hôm nay đến nhà tìm cô mà không thấy, đi xa rồi à? Sao không báo trước?”
Tang Kiến thành thật: “Tôi chuyển nhà rồi.”
“Ồ.” Người kia như thở phào nhẹ nhõm: “Chuyển đi đâu rồi? Sau này tìm cô kiểu gì?”
Tang Kiến quay đầu liếc nhìn Lâu Diễn, giọng bình thản: “Không tiện tiết lộ, có việc cứ gọi điện, tôi sẽ đến tìm anh.”
Nếu chỉ có một mình cô, thì không ngại tiết lộ địa chỉ. Nhưng giờ có thêm Lâu Diễn, nhất định phải giữ kín.
Người kia như đang chờ câu này, lập tức nói: “Đúng lúc có việc, cô đến ngay số 62 phố Bắc, tôi cần gặp.”
“Bây giờ?” Tang Kiến nhìn đồng hồ, đã chín giờ tối.
Đơn hàng ban đêm cô cực kỳ không muốn nhận, vì sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ.
Còn chưa kịp từ chối, đối phương đã cúp máy.
Tang Kiến nhìn điện thoại bị ngắt, mím môi, hơi khó chịu.
“Bận lắm à?” Lâu Diễn đứng sau cô, hỏi như thể đã biết rõ.
Tang Kiến dẫn anh vào biệt thự, nghe thấy câu hỏi, quay đầu nhìn anh.
Cả khu Tây Bắc, ai thường thuê người giao hàng đều biết đến cô.
Gọi điện cho cô chẳng qua là nhờ cô chạy việc, giao đồ.
Thứ cần giao rất đa dạng, có thể là trò chơi ác ý của kẻ thù, hàng lậu, thậm chí cả người.
Trước khi thuê cô, khách hàng thường nói rõ món đồ là gì.
Cô sẽ cân nhắc xem một cô gái như mình có phù hợp để giao hay không.
Nếu không phù hợp, cô sẽ giới thiệu người khác thay thế.