“Cha ơi, con muốn ăn kẹo.” Nguyên Hiếu Xương nhìn cha.
“Con xin mẹ con ấy.” Mặc dù Xuân Nha không bận tâm việc con trai không gọi cô là mẹ, nhưng Nguyên Trác Viễn vẫn hy vọng con trai có thể sớm chấp nhận Xuân Nha.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Hiếu Xương hơi rối rắm một chút, cuối cùng vẫn ngượng nghịu nhìn Trình Xuân Nha, mở lời: “Mẹ, mẹ cho con một viên kẹo được không?”
Cậu bé không phải là khuất phục vì kẹo đâu nhé, mà là thật sự cảm thấy người mẹ kế này không tệ, miễn cưỡng lắm cậu bé mới chấp nhận đấy!
“Ôi chà!” Trình Xuân Nha vui vẻ đáp lời: “Mẹ lấy kẹo cho con ăn đây.”
Thằng nhóc thối, cũng biết điều đấy!
“Xuân Nha, hai vợ chồng cô còn mua cả kẹo nữa à!” Lập tức lại có người lên tiếng: “Hai vợ chồng cô cũng thật là, sao lại chiều con như thế? Kẹo là thứ quý giá, sao lại mua nhiều thế cho con ăn vặt.”
Gói kẹo mà Trình Xuân Nha lấy ra ít nhất cũng khoảng hai lạng rưỡi!
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tự mình làm chủ gia đình thật là tốt. Nếu cô ta cũng có thể tự mình làm chủ, nhất định cũng sẽ mua vài viên kẹo để làm ngọt miệng, cô ta đã quên mất kẹo có vị gì rồi.
“Không sao, nhà dù thiếu tiền đến mấy cũng không thiếu tiền mua kẹo. Khó khăn lắm mới đưa con đến huyện một chuyến, chẳng phải nên để con vui vẻ chút sao.”
Trong lúc nói chuyện, Trình Xuân Nha đã đặt một viên kẹo vào miệng đứa con trai kế, còn không nhịn được lén nuốt nước bọt: “Hơn nữa người lớn chúng ta làm việc vất vả đều là vì muốn tốt cho con cái mà.”
“Ha ha!” Có người bật cười: “Xuân Nha, nếu là người không quen biết nghe em nói thế này chắc sẽ nghĩ em đã là người làm mẹ rồi đó.”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Vẻ mặt Trình Xuân Nha trở nên nghiêm túc: “Chị dâu, từ ngày em gả cho Trác Viễn nhà em, hai đứa con của anh ấy chính là con của em, cho nên bây giờ chẳng lẽ em không phải là người đã làm mẹ rồi sao?”
Lời nói này khiến người ta không biết phải tiếp lời thế nào, người phụ nữ kia chỉ có thể cười cười: “Em nói đúng, em nói đúng.”
Không ngờ đầu óc Trình Xuân Nha lại khờ như vậy!
Phụ nữ bình thường có ai thật sự coi con riêng như con ruột đâu, bình thường không đối xử tệ bạc đã là tốt lắm rồi.
Sau đó vì bụi ngày càng nhiều nên mọi người cũng không mở lời nói chuyện nữa.
Trình Xuân Nha đột nhiên cảm thấy thời gian trôi thật chậm, bây giờ cô cũng rất muốn ăn kẹo, chỉ muốn nhanh chóng về nhà ăn kẹo thôi.
Tên tra nam chết tiệt Nguyên Hồng Đào kia không thể lái máy kéo nhanh hơn một chút sao?
...
Khi nhà của Nguyên Trác Viễn và Trình Xuân Nha xây xong, Nguyên Hồng Đào và Mục Tư Mẫn cũng đã tổ chức hôn lễ.
Vừa chuyển vào nhà mới, Trình Xuân Nha đã dồn tâm trí lên sản vật trên núi.
Hôm đó, cuối cùng trong thôn cũng thông báo cho dân làng được nghỉ ngơi hai ngày không cần ra đồng làm việc, buổi sáng Trình Xuân Nha vừa thức dậy đã chuẩn bị đi lên núi.
Đương nhiên trước khi lên núi vẫn phải nấu bữa sáng đã. Người là sắt cơm là thép, không ăn một bữa là đói cồn cào.
“Trác Viễn, em lên núi đây, Hiếu Tình giao cho anh chăm sóc nhé.” Sau khi ăn sáng xong, Trình Xuân Nha đeo gùi lên lưng nói với Nguyên Trác Viễn.
“Cẩn thận đấy, đừng lại vác nhiều củi xuống núi như lần trước nữa.” Nguyên Trác Viễn vẫn không yên tâm dặn dò một câu.
Nhớ lại chuyện Trình Xuân Nha vác củi xuống núi lần trước khiến anh không thể không lo lắng.