"Tình cảnh nhà mình con cũng thấy rõ, con trai thứ hai nhà anh cả con đã hai mươi tuổi rồi, chỉ vì nhà chúng ta quá nghèo nên mãi vẫn chưa tìm được mối nào."
"Mẹ biết dùng Xuân Nha để đổi dâu, hai vợ chồng con chắc chắn thấy khó chịu. Nhưng ai bảo hai đứa không sinh được con trai, sau này vẫn phải trông cậy vào cháu trai để dưỡng già thôi."
"Người ta nói trên đời không có bữa cơm nào là miễn phí. Sau này nếu muốn nhờ cháu trai dưỡng già thì bây giờ không thể cái gì cũng không bỏ ra, các con có thể đứng nhìn cháu nó không cưới được vợ sao?"
"Được rồi, mẹ đừng nói nữa." Con trai thứ hai của Trình gia là Trình Nhị Sơn mở miệng nói: "Chúng con đồng ý là được. Dù sao con gái lớn rồi cũng phải gả chồng, gả cho ai mà chẳng giống nhau."
"Ừ, con nghĩ được như vậy thì tốt rồi. Mấy đứa cháu trai trong nhà còn nhỏ, sau này còn phải trông cậy vào ba đứa con gái còn lại của con để cưới vợ cho ba thằng cháu đấy." Bà nội rất hài lòng nhìn Trình Nhị Sơn.
Về phần con dâu hai vốn không sinh được con trai nên bà nội Trình hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới.
Du Thảo kéo tay chồng, nhỏ giọng nói: "Hay là hỏi thử ý của Xuân Nha xem, bây giờ cũng không phải thời phong kiến, không còn khuyến khích kiểu hôn nhân sắp đặt này nữa."
"Ôi, em dâu nói vậy là có ý gì?" Người lên tiếng là chị dâu cả Trình gia tên Bạch Chi: “Chẳng lẽ chỉ vì nhà nước không khuyến khích hôn nhân sắp đặt mà trưởng bối trong nhà không thể làm chủ chuyện hôn sự của con gái sao?"
"Nếu thật sự như thế, vậy con gái chẳng phải sẽ leo lên trời mất, đứa nào đứa nấy đều đòi cái gì mà yêu đương tự do?"
"Được rồi, em bớt nói hai câu đi." Trình Đại Sơn, con trai cả trong nhà mở miệng nói: "Em dâu cũng không nói sai, dù sao cũng phải hỏi xem ý của Xuân Nha thế nào. Lỡ đến lúc đó Xuân Nha không đồng ý chẳng phải hỏng chuyện hay sao?"
Đúng vậy, lý do Trình Đại Sơn nói như vậy là vì muốn mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa, đừng xảy ra sự cố bất ngờ gì. Người cần cưới vợ là con trai hắn, hắn đương nhiên không muốn việc đổi dâu xảy ra biến cố.
"Con bé đó là thứ tốn tiền vô dụng thôi, nó còn dám không đồng ý chắc?" Bà nội Trình nói: "Nếu Xuân Nha dám làm loạn trong chuyện hôn sự này, xem mẹ có đánh gãy chân nó không!"
Lúc Trình Xuân Nha ẩn thân đi vào, đúng lúc nghe đến câu này.
Ôi giời, còn gì phải nói nữa? Xử luôn cho xong.
Bốp bốp bốp!
Cô tặng bà nội Trình vài cái tát, sau đó lập tức đá ông nội Trình đang ngồi trên giường đất lăn xuống dưới.
"A a a!"
Sự việc xảy ra đột ngột khiến những người trong phòng sợ hãi kêu thành tiếng.
Chưa đợi họ kịp phản ứng, Trình Xuân Nha đã bắt đầu ra tay với cả đám, ngoại trừ mẹ của nguyên chủ.
Mẹ nguyên chủ dù có mềm yếu thì lúc bình thường vẫn biết bảo vệ mấy đứa con gái. Không giống cha nguyên chủ, nhìn con gái như thể nhìn kẻ thù, cứ như vì sinh ra toàn con gái nên hắn mới không có con trai.
Động tĩnh trong phòng lớn như vậy đương nhiên thu hút những người khác trong nhà chạy tới.
Vậy nên Trình Xuân Nha cũng không khách khí.
Trừ ba cô em gái của nguyên chủ, những người còn lại trong nhà họ Trình đều ăn đòn của cô.
Sau khi đánh cho hả giận, Trình Xuân Nha lập tức mở kỹ năng tiếp theo của mình ra: kỹ năng giả giọng.