Xuyên Nhanh: Ta là Pháo Hôi Bi Thảm Trong Niên Đại Văn

Thế giới 1 - Chương 11: Thập niên 70 Tra nam thay lòng

Trước Sau

break
"Ta đánh chết hai đứa con bất hiếu này!" Mẹ Nguyên giơ chổi đánh hai đứa con trai: “Nhà này do ai dựng lên, trước khi Trác Viễn gặp chuyện nó đã giúp hai đứa bao nhiêu? Vậy mà bây giờ đến lúc nó khó khăn, các con không muốn giúp còn buông lời trách móc."
"Ta đời trước tạo nghiệt gì mà sinh ra hai đứa con vô tình vô nghĩa như vậy."
"Cha, mẹ, con muốn đưa hai đứa nhỏ ra ở riêng." Nguyên Trác Viễn chống nạng bước vào.
"Chú út, tự chú nói ra đấy nhé, không phải chúng tôi ép đâu." Thuý Anh lập tức sáng mắt.
"Im miệng đi!" Mẹ Nguyên tức đến ngực phập phồng: “Còn dám nói bậy nữa là ta đánh cả cô."
"Mẹ đúng là vô lý!" Thuý Anh bĩu môi: “Rõ ràng là chú út tự nói muốn ra riêng, sao qua miệng mẹ lại thành tụi con ép chú ấy?"
"Ta đánh chết cô!" Mẹ Nguyên lại giơ chổi đánh con dâu cả.
Trong nhà lập tức lại rối tung rối mù.
Đến tối, Nguyên Trác Viễn vào phòng cha mẹ, nghiêm túc bàn chuyện ra riêng.
"Không được, không được!" Mẹ Nguyên vừa khóc vừa lắc đầu: “Nếu ra riêng, một nhà ba người các con sống thế nào?"
"Tiểu Xương thì còn đỡ, nó đã năm tuổi, nhưng Tiểu Tình thì sao? Con bé mới một tuổi, sức khoẻ lại yếu như vậy, một mình con vừa đi làm vừa chăm hai đứa nhỏ, làm sao mà lo nổi."
“Mẹ, con định cưới vợ lần nữa.” Nguyên Trác Viễn nói: “Hơn nữa con đã có người phù hợp rồi. Chờ sau khi cưới xong, con sẽ đưa vợ và hai đứa nhỏ tách ra ở riêng.”
“Gia đình có yên ổn thì mới khá lên được, không thể vì chuyện của con mà trong nhà lúc nào cũng ầm ĩ gà bay chó sủa, rồi làm tình cảm giữa mấy anh em trong nhà bị bào mòn hết!”
“Là ai?” Mắt mẹ Nguyên sáng lên: “Từ bao giờ mà con lại để ý người ta? Sao mẹ không biết gì hết?”
Cha Nguyên cau mày: “Chẳng lẽ là Lưu quả phụ trong thôn? Không được! Không được! Tính nết và tác phong của Lưu quả phụ chẳng ra sao, con không thể vì muốn tìm người chăm hai đứa nhỏ mà cưới một người phụ nữ như vậy.”
“Cha đang nghĩ đi đâu vậy.” Nguyên Trác Viễn nói: “Là Trình Xuân Nha của nhà họ Trình, cô ấy...”
“Cái gì?” Mẹ Nguyên kêu lên: “Trình Xuân Nha nhà họ Trình? Sao có thể được? Người ta là cô nương chưa chồng, sao lại chịu gả cho con?”
Không phải mẹ Nguyên coi thường con mình.
Con trai út của bà trước đây đúng là xuất chúng, dù có là tái hôn thì việc cưới được tiên nữ cũng không phải là chuyện lạ.
Nhưng giờ con trai bà đã là người tàn tật, lại còn mang theo hai đứa nhỏ.
Nói thật thì cô bé nhà họ Trình kia đúng là rất tốt, tính tình dịu dàng chăm chỉ, lấy về chắc chắn là người lo liệu tốt cho gia đình, cũng không cần lo cô sẽ ngược đãi hai đứa trẻ.
Còn về nhà mẹ đẻ không ai nên thân của Trình Xuân Nha, nếu thật sự gả vào nhà bọn họ, chẳng lẽ nhà họ Nguyên còn sợ không áp chế được nhà họ Trình hay sao?
Nguyên Trác Viễn nói: “Mẹ, con đã bàn xong với Trình Xuân Nha rồi. Mẹ với cha mau tìm bà mối đến nhà họ Trình dạm hỏi là được.” 
Nói xong Nguyên Trác Viễn chống gậy đi ra ngoài.
“Cái thằng này, sao không nói cho rõ ràng rồi hãy đi?” Mẹ Nguyên sốt ruột, muốn leo xuống giường đất để giữ con lại nhưng bị cha Nguyên giữ chặt tay:
“Thôi, Trác Viễn đã tỏ ý không muốn nói nhiều thì bà tra hỏi cũng có ích gì? Hơn nữa bà còn lạ gì tính nó. Nó mà đã không muốn nói thì có moi miệng nó ra cũng chẳng được gì.”
"Ông già, ông nói xem chuyện này rốt cuộc thế nào?" Mẹ Nguyên bình tĩnh lại: “Từ lúc nào con bé Xuân Nha lại để mắt đến Trác Viễn nhà mình, với lại con bé nhìn trúng nó ở điểm nào?"
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc