Trì Am, Diệp Lạc và Tô Quân Hàng là bạn bè quen biết nhau từ thời cấp hai, sau này Tô Quân Hàng và Diệp Lạc chuyển từ một cặp người yêu thành vợ chồng thì Trì Am làm chó độc thân đã đảm nhiệm vai trò “bóng đèn” chèn giữa hai người họ được nhiều năm.
Sau đó, khi cuối cùng Trì Am cũng có bạn trai thì cứ ba ngày Diệp Lạc lại lo lắng cho cô, điều Tô Quân Hàng nghe được nhiều nhất chính là Trì Am và bạn trai lại thế này thế kia, nghe đến mức lỗ tai sắp đóng kén đến nơi. Sau đó, đột nhiên Trì Am và bạn trai lại chuẩn bị kết hôn, Diệp Lạc vẫn còn lo lắng cho đến mãi sau ngày lễ cưới của Trì Am diễn ra.
Tô Quân Hàng và Tư Ngang gặp nhau không được mấy lần, nhưng mỗi lần anh đều cảm thấy người đàn ông kia là một người rất nguy hiểm.
Một tay anh gây dựng tập đoàn Tư Thị, chỉ trong vòng hơn chục năm đã làm cho Tư Thị phát triển đến quy mô người ta không thể theo kịp, khiến cả giới phải kinh ngạc. Anh không hề thiếu thủ đoạn, lại rất bí ẩn, bên ngoài không có nhiều người biết đến anh, anh đã trở thanh một sự tồn tại như trong thần thoại. Đối với cuộc hôn nhân của anh với Trì Am, ban đầu Tô Quân Hàng cũng cảm thấy rất vi diệu, cho đến khi thấy anh ở bên Trì Am rất hòa hợp thì Tô Quân Hàng mới hiểu ra anh thật sự nghiêm túc.
Thế là đủ rồi.
Nếu một người đàn ông có thể mang lại cho một người phụ nữ hạnh phúc mà cô ấy cần thì dù tâm tư của anh có hơi quái dị một chút cũng không thành vấn đề.
Diệp Lạc kéo Trì Am đi vào câu lạc bộ giải trí, Tô Quân Hàng tốt tính đi theo sau lưng bọn họ, nhìn hai người bọn họ cười nói mà không hề có vẻ thiếu kiên nhẫn.
Trì Am cũng thay quần áo cưỡi ngựa, sau đó ba người đi tới trại ngựa trong câu lạc bộ.
Trong chuồng ngựa đã tụ tập sẵn một đám người, đều là con cái của những gia đình giàu có, có tiền, có thời gian rảnh rỗi, thường đến đây để tiêu khiển. nɠɵạı trừ những người đến xem thi đấu và đặt cược cho ngựa thì cũng có một số người vào cưỡi ngựa vài vòng.
Diệp Lạc được Tô Quân Hàng giúp bò lên trên lưng ngựa, cô ngồi không quá ổn định, Tô Quân Hàng không yên tâm, quyết định tự mình dẫn ngựa cho cô, khiến Diệp Lạc cười cực kỳ ngọt.
“Am Am, cậu có muốn gọi người huấn luyện ngựa dẫn ngựa cho không?” Diệp Lạc hỏi.
Trì Am xua tay: “Không cần, tớ tự làm được.” Nói xong, cô liền trở mình lên ngựa, tư thế vô cùng gọn gàng dứt khoát.
Những người xung quanh thấy vậy thì hơi sững sờ, chủ yếu là do động tác của Trì Am cực kỳ tự do phóng khoáng như của một cao thủ trong phim võ hiệp, khiến bọn họ không khỏi ngẩn ngơ.
“Am Am, cậu học được chiêu này khi nào vậy?” Diệp Lạc ngạc nhiên hỏi.
“Lúc đi tuần trăng mật.” Trì Am thuận miệng chém gió.
Nghe vậy Diệp Lạc và Tô Quân Hàng đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.
Để có thể luyện đến trình độ này thì rốt cuộc lúc đi tuần trăng mật họ phải cố gắng thế nào? Chẳng lẽ toàn bộ thời gian đều dành cho việc học cưỡi ngựa sao? Nghe có lý chút nào không?
Trì Am không để ý tới họ, kéo dây cương, cưỡi ngựa tản bộ trong trường đua ngựa, vừa tản bộ vừa hờ hững quan sát tình hình bên trong trường đua, cuối cùng ánh mắt rơi xuống khán đài phía bên kia, phát hiện ở đó có một đám con cháu nhà giàu đang tụ tập lại một chỗ, không biết đang làm gì, cực kỳ náo nhiệt.
Đột nhiên có một tiếng thét chói tai vang lên, tiếp theo đó là tiếng vó ngựa ầm ầm.
Trì Am quay đầu lại nhìn thì thấy những con ngựa trên trường đua dường như phát điên, đồng loạt lao đi, những người ngồi trên lưng ngựa cũng vô thức ôm cổ ngựa để tránh bị văng ra. Những người huấn luyện ngựa ở gần đó lo lắng kêu lên, cố gắng xoa dịu đoàn ngựa đột nhiên phát điên, có người không may bị ngựa hất văng ra xa.
Vào lúc người trên ngựa ngã lăn ra đất thì bất ngờ có người lao tới cứu.
Ánh mắt Trì Am rơi vào bóng dáng của người cứu hộ kia, phát hiện ra đây là một người đàn ông rất trẻ tuổi, dung mạo tuấn tú, thân thủ vô cùng tốt.
Cô lại nhìn về phía Diệp Lạc bên kia, phát hiện Tô Quân Hàng đã nhảy lên trên lưng ngựa, ôm eo Diệp Lạc, cố gắng khống chế con ngựa mất kiểm soát, dưới sự điều khiển của Tô Quân Hàng, con ngựa dần ổn định lại.
Thấy vậy Trì Am cũng không nhìn bọn họ nữa, rút roi ra đánh vút một tiếng, không biết cô làm thế nào mà chỉ quất cái roi một lần đã ghìm chặt được cổ con ngựa chuẩn bị giẫm lên người đi đường, vó ngựa phía trước giơ lên cao kêu, phát ra tiếng, vệ sĩ bên cạnh nhanh chóng lôi người trên mặt đất ra.
Anh chàng đẹp trai ở bên kia cũng giải cứu được vài người bị ngã ngựa an toàn.
Cuộc hỗn loạn kết thúc bằng sự hợp tác làm việc giữa Trì Am, anh chàng đẹp trai, và những người huấn luyện ngựa của trường đua.
Rất may là nɠɵạı trừ một vài người ngã bị thương nhỏ nhỏ thì không xảy ra tai nạn lớn nào, coi như may mắn trong họa có phúc.
Tuy nhiên đám người kia vẫn còn bị sốc chưa tỉnh táo lại, những người có thể đến câu lạc bộ tư nhân này không giàu thì cũng có quyền, đây là lần đầu tiên họ gặp phải tình huống như vậy, sắc mặt vẫn còn trắng bệch.
Chàng thanh niên đẹp trai cứu người đang an ủi mấy người con cháu nhà giàu.
Trì Am cầm roi ngựa, gõ cái roi vào lòng bàn tay, hỏi Tô Quân Hàng đang đi tới: “Cậu Tô, những người đó là ai vậy?”
Tô Quân Hàng liếc mắt nhìn qua rồi nói với vẻ lạnh nhạt: “Bọn họ là người của nhà họ Trần, Thẩm, Lưu, người cứu người lúc vừa rồi gọi là Trì Hạc Nhiên, là nghệ sĩ mới nổi của ngành giải trí, quan hệ với đám người kia khá tốt, chắc là bọn họ dẫn đến đây chơi cùng.”
Câu lạc bộ tư nhân này chỉ tiếp những người có thân phận, người bình thường thì cần có người giới thiệu mới trở thành hội viên được. Trì Hạc Nhiên gia nhập làng giải trí cách đây vài năm, vẫn luôn khá im ắng không nổi không chìm, cũng không có tác phẩm nào đình đám, mãi đến năm nay tự nhiên lại hot. Tuy nhiên gia thế anh ta lại bình thường, không đủ điều kiện để vào câu lạc bộ tư nhân này, có thể đi vào cũng là do được đám con nhà giàu kia dẫn theo.
Đang nói thì thấy mấy người Trì Hạc Nhiên đi về phía này.
Khuôn mặt điển trai của Trì Hạc Nhiên nở nụ cười ấm áp, dưới khóe mắt có một nốt ruồi hình nước mắt màu đỏ, khiến vẻ ngoài đẹp trai của anh ta lại có thêm mấy phần quyến rũ, chỉ nhìn lướt qua là đã tưởng như bị anh ta hút mất hồn.
Trì Hạc Nhiên cười với Tô Quân Hàng nói: “Cậu Tô, vừa rồi tôi đã thấy anh rồi, đang định đến chào anh nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện thế này, các anh không sao chứ?”
Trì Hạc Nhiên nói, ánh mắt quét qua Trì Am và Diệp Lạc, khi nhìn thấy khuôn mặt xa lạ của Trì Am thì ánh sáng trong mắt khẽ lóe lên.
Vừa rồi anh ta cũng nhìn thấy cảnh Trì Am cứu người, hơn nữa còn nhìn hết sức rõ ràng, khiến cảm giác kỳ quái trong lòng không thể gạt đi được.
Tô Quân Hàng đáp lại với thái độ vừa tao nhã lại không mất sự khách sáo: “Chúng tôi không sao. Lần này là nhờ có anh Trì, không ngờ thân thủ của anh Trì lại tốt như vậy. Nghe nói gần đây anh Trì sắp đóng phim cổ trang à?”
Trì Hạc Nhiên cười cởi mở đáp lại: “Đúng vậy, chính vì quay phim cổ trang nên mới cố ý luyện tập. Nhưng tôi nghĩ mình còn kém xa cô đây. Cô đây mới là lợi hại. Nếu không phải lúc vừa rồi có cô ra tay thì sợ là đã có thương vong rồi.”
Nghe được lời nói của anh ta đám con nhà giàu đều nhìn về phía Trì Am, càng nhìn càng thấy quen mắt.
“A, không phải cô...” Cậu chủ nhà họ Trần đã nhận ra Trì Am, vẻ mặt có vẻ kinh hãi.
Không chỉ anh ta, mà cả cậu chủ nhà họ Thẩm, họ Lưu cũng đều im lặng lùi lại một bước, giống như đang cố gắng kéo dài khoảng cách với Trì Am.
Mấy tháng trước có hôn lễ của nhà họ Tư bọn họ đều dựa vào bậc cha chú mà có may mắn đi tham gia, có thể nhìn thấy cô dâu. Tuy trong giới này mọi người vẫn luôn bàn luận đủ kiểu về chuyện người đứng đầu tập đoàn Tư Thị lại đi cưới một người bình thường không có gia thế gì, nhưng dù thế nào thì cũng không thể che đi sự xuất sắc và đáng sợ của Tư Ngang.
Cảm giác trong lòng Trì Hạc Nhiên lại càng vi diệu hơn, hỏi thăm dò: “Không biết cô đây là...”
Cậu chủ nhà họ Trần là người trả lời anh ta, nhỏ giọng nói: “Là vợ mới cưới của tổng giám đốc Tư.”
Hai người còn lại cũng rụt rè gật đầu, hiển nhiên là có vẻ sợ hãi.
Nghi vấn trong lòng Trì Hạc Nhiên càng sâu hơn, không nhịn được hỏi hệ thống trong đầu: “333, mau ra đây, người đẹp này là ai, tại sao mọi người lại có vẻ sợ hãi như vậy?”
Hệ thống im như thóc, không nói lời nào.
Đây là lần đầu tiên Trì Hạc Nhiên nhìn thấy cái dáng vẻ sợ sệt thế này của hệ thống, cun cút không nói câu gì.
Trong lòng anh ta hơi bất đắc dĩ, trên mặt mang ý cười, chỉ chào hỏi với Trì Am rồi quay sang tranh thủ âm thầm gia tăng thiện cảm với Tô Quân Hàng.
Nhân vật chính thì phải gia tăng thiện cảm, giành được nhiều thiện cảm thì nhiệm vụ mới hoàn thành xuất sắc được.
Về phần Diệp Lạc và Trì Am thì Trì Hạc Nhiên cũng không quá coi trọng lắm, vì hệ thống không giải thích cụ thể thông tin tư liệu của họ, chắc chỉ là người qua đường hay bia đỡ đạn như trước đây.
Trường đua ngựa xảy ra sự cố nên đương nhiên mọi người sẽ không ở lại nữa, vì vậy mọi người chuyển hướng đi ngâm mình trong suối nước nóng của câu lạc bộ để an ủi nỗi sợ hãi.
Sau khi được mấy cậu chủ kia mời Trì Hạc Nhiên cũng vui vẻ đồng ý ngay, lý do anh ta đồng ý là Tô Quân Hàng cũng ở đó, vì vậy lại tiếp tục âm thầm gia tăng thiện cảm.
Lúc này, hệ thống đang im như thóc rốt cuộc cũng lên tiếng: “Ký chủ, phát hiện tình huống bất ngờ, anh phải cẩn thận!”
“Cẩn thận cái gì? 333, mi hư hỏng quá vậy, tự nhiên lại đi ẩn thân.” Trì Hạc Nhiên chỉ trích hệ thống vô trách nhiệm.
Hệ thống 333 cũng rất vô tội: “Tôi không thể nói được, nói ra sẽ gặp chuyện. Tôi khuyên anh nên tránh xa người phụ nữ vừa rồi, không chỉ cô ta, mà cả người đàn ông đằng sau cô ta nữa...”
Giờ phút này Trì Hạc Nhiên cũng hiểu được điều làm những người kia sợ hãi lúc vừa rồi thực ra chính là chồng của Trì Am, người đứng đầu tập đoàn Tư Thị. Nghe nói người này là bóng ma từ thời thơ ấu đến khi thanh niên của đám cậu chủ nhà họ Trần, hiện tại lại là ngọn núi lớn đè lên đầu bọn họ, người trong giới đều biết gây chuyện với ai cũng được nhưng tốt nhất không nên gây chuyện với người đàn ông của tập đoàn Tư Thị. Nếu chọc vào anh thì anh có thể một tay che trời, khiến cho một người dù có đi đến nước nào cũng không thể sống sót.
Nói vậy nghe quá khoa trương, Trì Hạc Nhiên không khỏi tự hỏi liệu tổng giám đốc thần bí của tập đoàn Tư Thị có phải là nhân vật phản diện đại boss đứng phía sau màn của thế giới này không, thiết lập nhân vật của người này rất phù hợp, lại không sai sót gì.
Nghĩ đến những khúc mắc ở các thế giới trước giữa anh ta và các trùm phản diện trong quá khứ, Trì Hạc Nhiên lại cảm thấy tốt hơn hết là nên đi giành thiện cảm của nam chính, mà nam chính đã có vợ, chứng minh không phải là tên gay, cho dù cuối cùng anh ta không cẩn thận đi gây chuyện với nhân vật chính một lần nữa thì cũng không phải lo lắng rằng nhân vật chính sẽ bị bẻ cong.
Sau khi Trì Hạc Nhiên đưa ra kết luận này thì rất vui mừng định đi tìm Tô Quân Hàng để thể hiện tinh thần thiện chí của mình.
Không ngờ anh ta vừa đi đến suối nước nóng thì lại nhìn thấy một người phụ nữ rất gợi cảm đi ngang qua, ánh mắt Trì Hạc Nhiên lập tức rơi vào người người phụ nữ đó, khó có thể dời đi chỗ khác.
Một phụ nữ xinh đẹp và gợi cảm luôn khiến đàn ông khó lòng từ chối, Trì Hạc Nhiên tự nhận mình là một thẳng nam, cực kỳ yêu thích việc thưởng thức một mỹ nhân như vậy.
Tâm trạng Ninh Tích đang khó chịu, phát hiện ánh mắt của người đàn ông kia đang dán chặt vào mình thì lạnh mặt nói: “Nhìn cái gì?”
Trì Hạc Nhiên ngẩng đầu lên đối mặt với ánh mắt của cô ta.
Ngay lập tức hệ thống trong đầu hai người đều cùng kêu lên: “Ký chủ chú ý, người này rất đáng nghi, sẽ cản trở nhiệm vụ của anh/cô!”
Trì Hạc Nhiên và Ninh Tích đều chấn động trong lòng, nhưng vẻ mặt thì vẫn như thường, Trì Hạc Nhiên nở nụ cười hút hồn, nói: “Chào cô, xin lỗi cô, tôi vừa nhìn thấy mỹ nhân thì không nhịn được mà nhìn lâu hơn chút.”
Anh ta trông đẹp trai, giọng nói lại trầm ấm quyến rũ, khi kéo dài giọng có thể khiến người ta muốn mang thai, không một người phụ nữ nào có thể chịu đựng được.
Không những không có người phụ nữ nào chịu được mà thường thường cũng khiến cả một vài người đàn ông không chịu được mà nghi ngờ giới tính của mình trong vô thức.
Nhưng Ninh Tích lại không nghe ra sự quyến rũ trong giọng nói này, cũng giống như cô ta, giọng nói của họ đã được gia tăng mức độ gây thiện cảm, rất dễ khiến người nghe có ấn tượng tốt.
Sắc mặt Ninh Tích lập tức tối sầm lại, quả nhiên giống như Trì Am nói, có rất nhiều người làm nhiệm vụ.
Mà Trì Hạc Nhiên này thực sự đã xuất hiện ở đây, Ninh Tích cảm thấy chắc hẳn mục tiêu của anh ta cũng là vợ chồng Tô Quân Hàng, là một người làm nhiệm vụ khác xung đột với nhiệm vụ của cô ta.
Sắc mặt Ninh Tích khó coi nói: “Hôm nay tha cho anh, lần sau đừng làm như vậy nữa.”
Dứt lời cô ta định rời đi lại thấy Trì Am đứng ở cách đó không xa mỉm cười nhìn về phía mình.
Trong nháy mắt trong lòng Ninh Tích chợt run lên, không hề suy nghĩ mà lập tức nắm lấy tay áo Trì Hạc Nhiên, quyết định đẩy Trì Hạc Nhiên lại cho Trì Am để cô đối phó với đối phương, nhằm đánh lạc hướng sự chú ý của Trì Am với cô ta.
Trì Hạc Nhiên luôn cảm thấy mình là một người đàn ông có phong độ, đặc biệt là khi đối xử với phụ nữ, trừ khi phụ nữ kia là một kẻ thần kinh không nói lý, vì vậy khi Ninh Tích đột nhiên nắm lấy tay áo anh ta thì anh ta không hề tức giận, chỉ quay lại mỉm cười rồi phát hiện Trì Am ở đằng xa.
Tuy nhiên anh ta nhanh chóng phát hiện ra Ninh Tích có vẻ khác lạ, giống như cô ta rất sợ Trì Am.
“333, giờ đang có chuyện gì vậy?” Trì Hạc Nhiên thầm hỏi trong lòng.
Hệ thống lại im như thóc.
Hệ thống của Ninh Tích cũng im như thóc.
Sau hai lần gặp mặt Ninh Tích đã hiểu chỉ cần Trì Am xuất hiện thì hệ thống sẽ biến mất, cho dù có gọi to hơn nữa thì cũng không gọi nó ra được, dường như không dám ló mặt ra khi có Trì Am.
Lúc này Trì Am đã đi tới, cười nói: “Anh Trì, cô Ninh, thật là trùng hợp.”
Hôm nay Trì Hạc Nhiên và Trì Am mới gặp nhau lần đầu, mặc dù hệ thống bảo anh ta chú ý cô nhưng anh ta vẫn không quá để ý lắm, chỉ nói: “Không phải cô Trì đi tắm suối nước nóng với bà chủ Tô hay sao?”
“À, tôi đang đợi cô Ninh ở đây.”
Trì Hạc Nhiên quay lại nhìn Ninh Tích, phát hiện vẻ mặt của cô ta không tốt lắm. Vừa định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy Ninh Tích nói: “Trì Am, người này cũng là một người làm nhiệm vụ, đúng không?”
Trì Hạc Nhiên: “...”
Ninh Tích đá vào đầu gối Trì Hạc Nhiên, gót giày sắc nhọn khiến anh ta loạng choạng suýt thì khuỵu người xuống.
Sắc mặt Trì Hạc Nhiên lập tức trở nên rất khó coi, anh ta không ngờ Ninh Tích lại đột ngột tấn công mình.
Ninh Tích không quan tâm, cô ta chỉ muốn áp chế được đối phương.
Trì Hạc Nhiên nào có chuyện sẽ giơ tay chịu trói? Anh ta cố nhịn đau nhảy vọt lên, sau đó đánh nhau với Ninh Tích trên hành lang.
Hai người đều muốn áp chế người kia, dường như đã quên mất Trì Am.