Người đàn ông đó đạp ánh trăng bước đến, ánh đèn mập mờ loang lổ trên gương mặt hắn khiến cho vẻ đẹp ấy càng thêm không thực.
Lạnh lùng băng giá cứ như tuyết lạnh ngàn năm, khiến người khác không thể dời mắt.
Rõ ràng là hai khuôn mặt giống hệt nhau nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể phân biệt được hai người bọn họ.
Tô Mị và Lý Viện nhìn chăm chăm đến ngẩn ngơ, chỉ lo suy đoán người đàn ông vừa mới xuất hiện là ai, không để ý gì đến bầu không khí kỳ dị xung quanh. Thậm chí bởi vì tập trung vào hai gương mặt giống nhau như tạc kia mà không chú ý đến dưới ánh đèn leo lét nơi hành lạng ấy chỉ có một người là có thể được rõ ràng cái bóng dưới chân, còn người kia thì lại không.
Ngay lúc đó, những người trong phòng đều hoảng hốt.
Sau đó, Tô Mị và Lý Viện nhìn thấy người ban ngày bị các nàng châm chọc vẫn có thể nhanh mồm dẻo miệng phản kích lại. Nàng vẫn mặc bộ sườn xám kín cổng cao tường, tóc búi cao, cài một cây trâm ngọc chậm rãi bước ra từ phòng lão thái thái, từng bước từng bước hai chiếc vòng tay phỉ thúy trong suốt óng ánh va chạm vào nhau phát ra âm thanh trong veo, tinh tế.
“Tư Ngang!”
Bọn họ nghe thấy cô gái đó chạy về phía người đàn ông tóc dài mặc quân phục kia, gọi tên hắn.
Người đàn ông ôm người chạy đến với dáng vẻ rất tự nhiên, dịu dàng hôn lên đỉnh đầu nàng, chỉ là một động tác đơn giản nhưng cũng đủ cho mọi người cảm nhận được tình cảm thắm thiết sâu đậm giữa hai người, không cần phải nói gì nhiều cũng khiến cho đối phương cảm nhận được.
Hai nàng nhất thời hoang mang, không phải Cửu thái thái vừa mới gả vào Tư gia năm nay thôi sao, hơn nữa chồng nàng còn là Cửu gia qua đời từ mười năm trước mà? Sao lại đột nhiên ôm hôn một người đàn ông xa lạ nào, hơn nữa hành động giữa hai người lại còn mờ ám như vậy nữa? Ai nhìn cũng nghĩ là người yêu hoặc vợ chồng.
Càng kỳ lạ hơn nữa là Tư gia thấy vậy mà cũng không ngăn cản.
Vị Cửu thái thái này lại ôm hôn một người đàn ông thân mật giữa công chúng như vậy, thật đúng là không biết xấu hổ.
Lúc hai người còn đang ngơ ngác chưa hoàn hồn thì người đàn ông mặc quân phục kia đã vươn tay vỗ vai Tư Hiên rồi ôm lấy cô gái vào lòng, đi về phía phòng của lão thái thái.
Cho đến khi bọn họ rời đi, mọi người mới khẽ thở dài một hơi, cảm thấy bầu không khí đã ấm áp lên đôi chút.
Đây là lần đầu tiên bọn họ được gặp Cửu gia trong trạng thái tỉnh táo, vẫn đáng sợ như trước. Chỉ cần Cửu gia xuất hiện, không khí xung quanh ngay lập tức trở nên lạnh lẽo, giờ hắn đã đi rồi bọn họ vẫn còn cảm thấy nổi da gà, có mặc thêm nhiều quần áo cũng khó mà giữ ấm.
Tô Mị và Lý Viện không hiểu được phản ứng của Tư gia, nhìn thấy bạn trai các nàng cuối cùng cũng đến, vội vàng hỏi không ngừng: “Người vừa nãy là ai thế? Vị Cửu thái thái kia có quan hệ gì với hắn?...”
Cũng vì chuyện này mà Tư Hồn và Tư Kiều lúc này chỉ muốn chết đi cho thôi.
Ban ngày bọn họ nghe được Cửu thẩm nói tối nay sẽ mách lại mọi chuyện cho Cửu gia, lúc này trời chỉ vừa mới vào đêm thôi, còn chưa đến thời gian đi ngủ mà Cửu gia đã xuất hiện rồi, không gì đáng sợ hơn thế này nữa.
Tư Kiều nói: “Còn có thể là ai nữa? Người có nɠɵạı hình giống hệt với đại ca như vậy còn có thể là ai?”
Tư Kiều oán trách bạn gái Lý Viện, nói: “Nhìn đi, đều do lúc sáng hai người cạnh khóe Cửu thẩm nên mới khiến cho ŧıểυ thúc xuất hiện rồi này.”
Hai nàng: “…”
Hai người ngây ra như phỗng.
Lý Viện do dự nhìn hắn ta: “ŧıểυ thúc của anh* không phải đã mất mười năm về trước rồi sao?” Nếu đã ôm tâm lý nhất định phải gả vào Tư gia thì tất nhiên tìm hiểu kỹ càng mọi tin tức, thậm chí còn biết được đội quân Nam Thành dũng mãnh nổi danh là do Cửu gia của nhà họ Tư một tay gầy dựng nên.
(*: Mấy người này sống theo lối hiện đại nên sẽ xưng hô theo hiện đại nhén)
Tô Mị nói với bạn trai Tư Hồn một cách máy móc: “Đúng vậy đấy, thời buổi nào rồi mà còn mấy loại mê tín phong kiến kiểu này.”
Người chết hóa quỷ chẳng phải là mê tín sao? Bao nhiêu tuổi rồi ai mà còn tin mấy thứ này? Hai nàng nghĩ bản thân đã được tiếp thu nền văn hóa giáo dục tiên tiến từ nước ngoài, không thể tin tưởng những thứ mê tín như thế này được.
“Đúng vậy, người đã chết rồi, vừa nãy hai em không thấy người đàn ông kia không có cái bóng trên mặt đất hả?” Chỉ cần để ý nhìn kỹ một chút ai cũng có thể nhìn thấy hai “người” lúc trước đứng chung với nhau nhưng chỉ có một cái bóng.
Hai nàng: “… Không để ý.”
Vừa rồi các nàng chỉ lo nhìn chằm chằm gương mặt tuyệt sắc của hai người kia, còn tâm tư nào nữa mà lo chuyện khác?
Hai nàng nhơ ngác nhìn bạn trai mình, không thể kìm lại được cảm giác hoảng sợ trong lòng, tựa như có một nhúm lông nơi đáy lòng mãnh liệt sinh trưởng, nháy mắt liền trói chặt lấy trái tim, hít thở không thông.
Việc này quá khảo nghiệm tam quan của các nàng rồi.
Tư Kiều vẫn còn oán giận: “Cửu thúc bây giờ đã là quỷ, chỉ có thể xuất hiện vào buổi tối. Trước đây rất ít khi trở về, chỉ có một lần trước lúc Cửu thẩm mới vừa gả vào đây bị người ta bắt nạt thì mới xuất hiện một lần, lần này lại trở về nữa nhất định là do hai em bặt nạt thẩm ấy. Hai em bắt nạt ai cũng được, sao lại một hai cứ phải là Cửu thẩm chứ? Lúc trước khi trở về không phải đã nói trước không được chọc vào Cửu thẩm ròi sao? Hai em không nghe hả?”
Hai vị thiếu gia trong lòng vẫn còn tức giận, rõ ràng trước khi về đã dặn dò, giải thích rõ ràng hết cả rồi, vậy mà vẫn tới chỗ Cửu thẩm bóp cổ nổ súng, chế giễu nàng là đồ cặn bã thời đại cũ…
Là một người phụ nữ nghe thấy câu đó, sao có thể chịu đựng nổi?
Hai nàng: “…”
Các nàng cứ thế trợn to mắt ngất xỉu.
Hai vị thiếu gia tay chân luống cuống, vội vàng bế bạn gái bất tỉnh nhân sự đến phòng khách bên cạnh nghỉ ngơi.
…
Bên trong phòng, lão thái thái mở to đôi mắt mù lòa, kích động vươn tay ra.
Lão thái thái chạm phải một đôi bàn tay lạnh băng chẳng giống với nhiệt độ của con người, lạnh đến mức bà run lập cập nhưng bà vẫn nhất quyết giữ chặt lấy không buông, cuối cùng không kìm được nước mắt khóc thành tiếng.
“Ngang Nhi, cuối cùng con cũng chịu trở về gặp nương rồi…”
nɠɵạı trừ lão thái thái và Trì Am, những người khác trong phòng đã tái mặt rời đi, chưa nói đến việc Cửu gia biến thành quỷ khiến họ khó chấp nhận được mà còn có huyết sát âm lãnh trên người Quỷ Vương này không phải thứ mà thường nhân nào cũng có thể chịu đựng được, ở gần hắn lâu một chút là sẽ bị âm khí trên người hắn ăn mòn cơ thể tái xanh cả mặt.
Một đám người kéo nhau rời đi, cũng không đi đâu xa mà chỉ ra đến hành lang đứng, không ai nói gì, chỉ có ta nhìn ngươi chằm chằm, ngươi nhìn ta chằm chặp.
Bọn họ nghĩ đến âm khí đáng sợ vừa rồi xuất hiện cùng với Cửu gia, lại nghĩ đến Cửu thái thái đêm đêm đều sống cuộc sống vợ chồng cùng với Cửu gia…
Cửu thái thái còn có thể nhảy nhót tung tăng như bây giờ quả đúng là kỳ tích.
Cho đến bây giờ, sau khi trải nghiệm qua cảm giác đứng chung với quỷ dưới một mái hiên, bọn họ mới biết được vì sao quỷ và người không thể ở bên nhau lâu dài được, nếu vậy thì chuyện Cửu thái thái không chỉ không chết mà sắc mặt còn ngày càng tươi tắn hơn đúng là không thể tin nổi.
Vị Cửu thái thái này nhất định là một người tài ba, chẳng trách đa͙σ sĩ kia lại muốn chỉ đích danh nàng kết hôn.
Thời khắc này, toàn bộ người trong Tư gia đều nhìn vị Cửu thái thái Trì Am này với một con mắt khác, cảm thấy thế gian này không ai ghê gớm hơn nàng hết.
Nửa canh giờ trôi qua, lão thái thái mới gọi mọi người tiến vào.
Đám người nhà họ Tư đi vào thì thấy lão thái đang ngồi ở chủ vị, bên người bà là đôi phu thê trẻ tuổi tuấn nam mỹ nữ vô cùng đẹp mắt, có điều nếu như người kia không tỏa ra âm khí dày đặc thì bầu không khí sẽ hòa hợp hơn.
Lúc Cửu gia chết chỉ mới hơn hai mươi tuổi, mười năm trôi qua hắn vẫn như trước không có gì thay đổi, đứng chung một chỗ với Tư Hiên nói rằng anh em song sinh cũng không ai nghi ngờ.
Lão thái thái vui mừng nói: “Hôm nay là sinh nhật của ta, hiếm khi nào Ngang Nhi trở về thăm ta, các con cũng đã lâu không trò chuyện với nhau, đến đây ngồi đi.”
Đám người: “…”
Chỉ cần nhìn tên quỷ ngồi ở chỗ đó, bị ánh mắt đỏ như máu không giống người của hắn liếc ngang một cái thôi là sởn tóc gáy, đầu óc trống rỗng không nói được lời nào rồi, nói gì đến trò chuyện tán gẫu?
Chắc trong phòng này người vui mừng hớn hở cũng chỉ có lão thái thái không nhìn thấy gì cùng với Cửu thái thái mà thôi.
Vất vả lắm mới chịu đựng qua một canh giờ, đám người sượng mặt, cùng tay cùng chân đi ra ngoài.
Bộ dạng cứng đờ kia làm Trì Am không nhịn được mà phì cười thành tiếng.
Nàng không có ý che giấu tiếng cười, mấy người kia chưa đi ra ngoài tất nhiên nghe rõ mồn một, sau đó lại nghe nàng nói với tên quỷ ngồi cạnh: “Hiếm khi chàng mới trở lại nhân gian, lần này chàng sẽ ở lại bao lâu?”
“Đến hừng đông sẽ quay về.”
Vẻ mặt lão thái thái và Trì Am vô cùng thất vọng, tuy rằng mỗi tối Trì Am có thể lấy dạng sinh hồn đi đến U Minh nhưng nàng chưa từng dùng hình dạng nhân loại ở bên hắn.
Đám người đứng ở cửa dựng lỗ tai lên nghe vậy không khỏi thở phào trong lòng, lén lút lau mồ hôi.
Tốt quá, đi là tốt rồi, mặc dù đây là nhà của hắn lúc trước khi chết nhưng bọn họ không muốn Cửu gia ở lại đây, chỉ nghĩ đến việc trong nhà có một con quỷ là đã nổi da gà, sởn gai ốc chịu không nổi rồi.
“Nhưng tối mai ta sẽ quay lại.”
“Thật tốt quá!” Lão thái thái và Trì Am phấn khởi nói.
Đối lập với vẻ vui mừng của họ, đám người Tư gia tâm tình thoải mái nhẹ nhàng trong máy mắt liền rớt xuống vực thẳm, sắc mặt u ám đi ra ngoài.
Ngồi nói chuyện với lão thái thái một lúc, lo lắng quỷ khí sẽ ảnh hưởng đến thân thể lão thái thái, một người một quỷ đứng dậy rời đi.
“Nương cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, con với Cửu gia về viện Lâm Phong trước, tối mai chàng ấy lại đến thăm nương.” Trì Am cười nói.
Lão thái thái gật đầu liên tục, mỗi tay nắm lấy một người, dặn dò bọn họ hòa thuận với nhau rồi mới để họ rời đi.
Một người một quỷ rời khỏi phòng thì thấy trong viện không có một bóng người, ngay cả bọn hạ nhân cũng không thấy đâu, chắc là sợ Cửu gia dọa bọn họ nên mới điều bọn hạ nhân đi nơi khác.
Từ ma ma và mấy lão đại nhà họ Tư đứng ở ngoài cửa canh giữ, trông có vẻ thấp thỏm bất an, dù sao thì người bên trong không chỉ là anh em của bọn họ mà còn có cả nương, có sợ đến thế nào cũng không thể không màng đến sức khỏe lão thái thái được.
Thấy bọn họ bước ra, Tư đại lão gia gồng mình tiến lại gọi: “Cửu đệ.”
Tư Ngang đáp một tiếng, giọng nói của quỷ vừa âm trầm lại kỳ ảo, khiến người nghe sởn cả gai ốc.
Chờ cho bọn họ đi hẳn rồi, mấy lão đại nhanh chóng vào xem tình hình lão thái thái. Vào phòng thấy bà vẫn đang an ổn ngồi ở đó, sắc mặt bình thường thì không khỏi kỳ quái.
“Các con sợ cái gì? Nó cũng là con trai của ta, chẳng lẽ nó sẽ hại ta sao?” Lão thái thái cười mắng.
Tư đại lão gia cười trừ nói: “Bọn con tất nhiên biết Cửu đệ sẽ không làm hại nương, nhưng bây giờ đệ ấy đã không còn là người nữa, âm khí trên người quá năng chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến thân thể của nương…”
Nói cũng lạ, bọn họ một đám tuổi trẻ lực tráng chỉ hít chung bầu không khí với Cửu gia một chốc thôi mà đã bị âm khí đông lại tái mặt, tinh thần không ổn rồi, nhưng lão thái thái và Cửu thái thái trông cứ như không có chuyện gì xảy vậy, ai cũng tự hỏi có liệu quỷ có khả năng kiểm soát được âm khí của chính mình không làm ảnh hưởng đến người khác không?
Lão thái thái hừ một tiếng, bảo bọn họ đi về, không phải xen vào việc của bà.
Ngay lúc đám người Tư đại lão gia vừa đi đến cửa, lão thái thái đột nhiên nhớ đến điều gì, nói: “Phải rồi, ta không thích hai cô gái ,à ŧıểυ tứ và ŧıểυ lục mang về, loại cô nương không đức hạnh như vậy chắc là trong nhà cũng chẳng ra làm sao, nếu không cũng sẽ không dưỡng ra cô nương tính tình như thế, không biết tôn trọng người khác.”
Nghe lão thái thái nói thẳng như vậy, đám người đại lão gia vẻ mặt đều bất lực, đặc biệt là Nhị lão gia và Tứ lão gia, phụ thân của Tư Hồn và Tư Kiều, trong lòng thầm chửi con trai thối đầu, càng không ưa gì cô bạn gái của con trai.
Lão thái thái mắt mù nhưng tâm không mù, làm gì có chuyện nào diễn ra trong ngôi nhà này mà bà không biết.
Dạy dỗ đám con trai một phen xong, lão thái thái bảo bọn họ cút đi.
…
Bên kia, Trì Am và Tư Ngang vừa mới rời khỏi chính viện liền gặp phải ba huỵnh đệ Tư Hiên, Tư Hồn và Tư Kiều cùng nhau đi đến.
Tư Hồn và Tư Kiều nhìn thấy Cửu gia theo bản năng liền co rúm người lại, không có hảo cảm gì với vị Cửu thúc chưa tiếp xúc được bao nhiêu này, chưa kể cách biệt tuổi tác quá lớn, mà còn khi bọn họ còn trần chuồng nhong nhong chạy khắp nơi, Cửu gia đã tham gia cách mạng thành lập đội quân Nam Thành, đến khi bọn họ lớn hơn một chút thì đã đi châu u du học, lúc Cửu gia qua đời bọn họ vẫn còn ở châu u.
So với hai người, vẻ mặt Tư Hiên là bình thường nhất, sắc mặt vẫn kiên nghị, bất động như núi.
Tư Hồn và Tư Kiều hâm mộ vẻ điềm tĩnh của hắn, thầm nghĩ hẳn là do một tay Cửu gia dạy ra cho nên vẫn có thể đối xử bình thường với Cửu gia ngay khi chỉ là một con quỷ.
“Cửu thúc, Cửu thẩm.” Ba vị thiếu gia lần lượt hành lễ chào hỏi.
Tư Ngang không nói gì, hơi thở âm trầm hoàn toàn đối lập với cô gái tươi cười xán lạn ấm áp đứng bên cạnh hắn.
Tư Hồn và Tư Kiều liếc mắt nhìn Trì Am một cái, đột nhiên phát hiện Cửu thẩm nhất định chính là ngọc nữ phát ra hào quang vạn trượng bên người Quan m Bồ Tát, có nàng ở đây, quỷ khí trên người Cửu gia dường như được thanh tẩy đi rất nhiều, bọn họ cũng không cảm thấy sợ hãi như trước nữa.
Tư Hồn và Tư Kiều đến đây là để thay mặt bạn gái của bọn họ nhận lỗi với Trì Am và Cửu gia.
“Sao bọn họ không tự mình đến?” Tư Ngang chặn đầu cắt ngang lời bọn họ.
Hai vị thiếu gia xấu hổ nói: “Các nàng vẫn còn hôn mê bất tỉnh…” Thực ra đã tỉnh lại rồi nhưng lại không chịu đi ra.
“Nếu muốn xin lỗi thì tự mình đi đến mới có thành ý, các ngươi thay thế các nàng thì có tác dụng gì? Chẳng lẽ sau này các người còn có thể sinh con thay bọn họ luôn hay sao?” Tư Ngang tiếp tục khiển trách không chút lưu tình.
Đầu Tư Hồn và Tư Kiều càng đến cuối càng thấp, gần như sắp chôn vào trong ngực.
Bọn họ chắc chắn tính tình vị Cửu thúc này và Tư Hiên giống nhau như đúc, đều nói chuyện độc mồm độc miệng như thế.
“Cút đi! Thật vô dụng!”
Cửu gia phất tay một cái, hai người còn chưa kịp phản ứng lại đã cảm thấy như bị thứ gì đó cuốn đi, sau đó bị ném thật mạnh xuống mặt đất. Chờ cho bọn họ hoàn hồn lại thì nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của bạn gái mình, lại quan sát xung quanh thì phát hiện bọn họ đã bị đưa đến phòng khách, mà phòng khách cách chính viện bên kia tận mười lăm phút đi bộ.
Hai vị thiếu gia im lặng một lúc, sắc mặt bắt đầu tái xanh.
Cửu gia ném bọn họ lại đây có phải là đã biết bọn họ đã nói dối rồi hay không?