Lúc này trời đã nhá nhem tối, là thời điểm quỷ quái hoạt động mạnh nhất.
Hắn đưa nàng đến nơi cao nhất của thành U Minh, nhìn ngắm không gian vô biên vô hạn, nơi đây có vẻ trống trải và tịch mịch, đúng là thiên đường của quỷ.
Trì Am nhìn bầu trời bên ngoài thành U Minh. Màn đêm hỗn loạn bao la vô tận nhưng không phải tối mù tối mịt. Trong chút ánh sáng mờ ảo đó vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng những cô hồn dã quỷ lượn lờ, có những ác quỷ tác oai tác quái khắp nơi, nhưng chẳng bao lâu sẽ có những quỷ tướng cưỡi ngựa cầm giáo chạy đến bắt giữ, kéo những ác quỷ đó trở về.
Đối với một linh hồn còn sống như Trì Am, mọi thứ ở thành U Minh đều nguy hiểm lại mới lạ.
Đặc biệt, khi tu luyện của nàng ngày càng tiến bộ, linh khí trong cơ thể nàng càng ngày càng dồi dào, không chỉ nuôi dưỡng máu thịt của nàng mà còn có lợi cho linh hồn, so với lần đầu tiên đến U Minh, sinh hồn đã ấm áp hơn, vừa nhìn đã thấy khác biệt với những con quỷ khác, rất dễ thu hút đám quỷ chạy đến cắn nuốt.
Có điều, với sự bảo vệ của chủ nhân thành U Minh, trên cơ thể nàng có dấu vết của hắn để lại, không một con quỷ nào dám bén mảng lại gần.
Dù là quỷ cũng sẽ chết, sau khi chết phải tiến vào địa ngục vô tận.
Không có con quỷ nào muốn chết cả.
Trì Am nhìn ngắm U Minh với hắn một lúc rồi nói: “Hôm nay Hiên thiếu đã trở lại, cậu ta dẫn theo đường ca của ta đến.”
Quả nhiên, khi nghe thấy tên Hiên thiếu, nam nhân nãy giờ còn đang thờ ơ liền quay đầu nhìn sang, Trì Am thích ý tươi cười với hắn, không hề sợ hãi khi thấy sắc mặt hắn thay đổi.
Không biết từ lúc nào, nàng dường như không còn sợ hắn nữa, thật kỳ lạ.
“Chàng có biết không, bố mẹ ta mất từ khi ta còn rất nhỏ, sau đó ta gia đình đại bá nhận nuôi, thời buổi mùa màng thất thu, người ở nông thôn năm vốn dĩ khốn khó quanh năm, huống chi là giúp người ta nuôi con. Chuyện cũng không có gì to tát, dù sao họ cũng nuôi đã nuôi ta lớn, nhưng nghe nói Tư gia đã đưa rất nhiều sính lễ đủ để cho bọn họ sống an nhàn sung sướиɠ cả đời không phải làm gì, thậm chí còn có thể để tiền cho hai đứa cháu cưới vợ sinh con. Nhưng chỉ mới được vài tháng, họ đến tìm ta đòi tiền, không biết tiền đi đâu hết rồi.”
Trì Am kể lại quá khứ của nguyên chủ, đồng thời cũng buồn bực tự hỏi gia đình đường ca này tiêu xài kiểu gì mà chưa đến một năm đã đến tìm nàng đòi tiền nữa rồi, thật là kỳ quái.
Không phải là Trì Am không đưa được, nhưng mỗi lần nghĩ vết thương chí mạng sau đầu khi mới đến thế giới này, nàng lại cảm thấy tức giận thay nguyên chủ.
Không cần biết nguyện vọng của nguyên chủ là gì, đối với loại người thân rắp tâm tổn thương mình như thế này, hẳn là nguyên chủ sẽ không thể nào rộng lương bao dung mà tha thứ được.
Nghe lời kể của nàng, Tư Ngang hiểu ý nàng muốn nói gì, hắn gọi lệ quỷ Hồng Y đến, yêu cầu nàng ta điều tra sự việc.
Còn việc lệ quỷ Hồng Y làm cách nào để tra? Cứ việc đi hỏi thẳng Trì Minh là xong.
Còn Trì Minh có bị quỷ nửa đêm dọa chết hay không... Hồng Y chắc cũng biết tiết chế, nếu thật sự lỡ tay làm quá sẽ tạo nên nghiệt chướng thì không tốt đối với việc tu luyện của quỷ. Nếu quá nhiều nghiệp chướng thì trời đất sẽ không có chỗ nào dung thân, Thiên Giới sẽ cho người xuống bắt đi
Sau đó Trì Am lại nói: “Lúc ta từ chỗ lão phu nhân trở về thì gặp được Hiên thiếu, ta vốn dĩ muốn hỏi cậu ta về nguyên nhân cái chết năm đó, nhưng cậu ta lại nhất quyết không chịu nói, bảo ta tới hỏi chàng.”
Vừa nói, nàng vừa chồm tới trước mặt hắn, túm lấy vạt áo trước, dáng vẻ nữ vương đè lên người hắn, nói: “Nào, mau nói đi, nếu không đừng trách ta không khách khí!”
Hẳn khinh thường cười nhạo, chỉ là một hồn sống mà đòi ở thành U Minh không khách khí với Quỷ Vương?
Trì Am cười khẩy: “Nếu chàng cứ tiếp tục như vậy, sau này buổi tối ta sẽ không đến đây với chàng nữa.” Nàng kiêu ngạo hất cằm lên: “Chàng nghĩ ta đang nói giỡn hả? Không hề, hiện tại ta đã có thể thành công ngăn hồn sống của mình rời khỏi thể xác rồi, cho dù có là thông qua kết hôn âm dương cũng không thể ép buộc linh hồn ta đến U Minh được.”
Ai ngờ khi nghe thấy lời này, tên quỷ đó không chỉ không tức giận mà còn vươn tay đỡ lấy cái ót nàng, trao cho nàng một nụ hôn lạnh băng lại nóng bỏng, cuối cùng dùng ngón tay lạnh lẽo vuốt ve đôi môi của nàng, khàn khàn nói: “Chẳng sao, ta đến gặp nàng là được.”
Trì Am: “...” Thì ra còn có thể làm được thế này.
Trì Am cảm thấy gần đây chắc hẳn nàng sống quá an nhàn nên đầu óc cũng hao mòn dần rồi, quên mất con quỷ này có thể thoát ra khỏi âm phủ xây dựng hẳn một thành U Minh, việc hắn muốn trở về nhân gian căn bản là không thành vấn đề. Nàng là đồ ngốc, tối nào cũng ngoan ngoãn dùng hồn sống của mình chạy đến thành U Minh hẹn hò với hắn.
Trì Am quay định bỏ đi nhưng lại bị tên quỷ nào đó vòng tay giữ lại.
Cơ thể nàng bay lên không trung, sau đó bị ôm vào trong một lồng ngực lạnh lẽo, không lưu tình áp hết âm khí trên người mình lên trên nàng, ý đồ ăn mòn hết linh khí của nàng cho nàng mau mau chết.
Trì Am đột nhiên nghĩ đến một việc, nếu nàng chết ở thế giới này, nàng sẽ trở thành quỷ hay là trực tiếp xuyên đến thế giới tiếp theo?
Đây là một câu hỏi khó.
Khi Trì Am đang suy nghĩ xem có nên để cho hắn thấy được khả năng của mình hay không thì đột nhiên nhìn thấy lệ quỷ Hồng Y âm trầm xuất hiện trước mặt, dùng ánh mắt khủng bố đáng sợ lẳng lặng nhìn hai người bọn họ phát cơm chó.
Trì Am khựng lại, lẳng lặng leo xuống khỏi người hắn, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, cười nói: “Hồng Y trở lại rồi, nhanh đến đây uống một chén thuốc tái sinh đi.”
Lệ quỷ Hồng Y lặng lẽ tiến đến, kể cho họ nghe những gì nàng ta đã nghe được.
Kể từ khi gia đình Trì Minh nhận được sính lễ từ Tư gia, họ đã mua một ngôi nhà ở thị trấn và chuyển đến đó ở, cho hai con đi học.
Ban đầu gia đình khá giả tiêu xài rất thoải mái, nhưng khác với trong trấn, ở phố có bao nhiêu của ngon vật lạ, đủ mọi thú vui làm mù mắt đám người nhà quê như bọn họ. Trì Minh còn bị mấy tên ăn chơi mồi chài dụ dỗ đến sòng bạc, ban đầu chỉ là chơi cho vui, nhưng rồi dần dần sa vào đó bao nhiêu tiền cũng không đủ, thậm chí còn lấy tiền cho con đi học để chơi.
Cho đến khi trong nhà chẳng còn gì để ăn nữa mà hắn ta vẫn còn muốn đi đánh bạc, vợ Trì Minh mới nổi điên lên, gọi mấy anh em trong nhà mẹ đẻ đến trói đánh một trận cho tới khi hắn ta không dám đi đánh nữa mới thôi.
Sính lễ lúc trước Tư gia đưa đến vô cùng phong phú, nhưng khi bọn họ đưa nguyên chủ lên kiệu hoa lại chẳng cho nguyên chủ một chút của hồi môn nào, cuối cùng lão thái thái nhìn ngứa mắt quá mới cho người âm thầm thêm vào.
Số tiền sính lễ đó không chỉ nhà Trì Minh nhận được mà vợ của Trì Minh cũng chia một phần cho nhà nɠɵạı.
Sau khi cho Trì Minh một trận ra trò, nhà nɠɵạı của Trì Minh vẫn không muốn nhả ra số tiền bọn họ nuốt được nên tính toán hết lên đầu Trì Am, người mới được gả đến Tư gia.
Bọn họ còn bỏ công đến vào thành tìm hiểu một phen thì biết được, Trì Am nay đã trở thành Cửu thái thái của Tư gia, lại rất được lão thái thái yêu thích, cuộc sống ở Tư gia cứ như một quý phu nhân nhà giàu. Họ bắt đầu tính toán muốn coi nàng như là một cái máy rút tiền, sau này thiếu tiền cứ chạy đến tìm nàng mà đòi.
Nếu là nữ nhân tính tình nhu nhược, có lẽ thật sự sẽ bị người một nhà đó hút cạn máu rồi.
Nghe lệ quỷ Hồng Y thuật lại xong, Tư Ngang lập tức đứng dậy.
Trì Am nhanh chóng bắt lại tay anh: “Chàng đi đâu thế?”
Hắn nhìn nàng thật sâu, âm trầm nói: “Giết bọn họ, bắt bỏ vào chảo dầu dưới U Minh.”
Trì Am dở khóc dở cười: “Bọn họ còn chưa ác độc đến mức phải bỏ vào chảo dầu, đừng làm loạn nữa có được không?” Trì Am vội vàng kéo hắn lại, cho hắn uống một chén thuốc tái sinh để kìm lại cơn giận.
Thành quỷ rồi mà còn nóng tính đến vậy.
Trì Am trấn an tên Quỷ Vương động một cái là đòi giết người xong, hỏi lệ quỷ Hồng Y: “Đường ca của ta sao rồi?”
“Chưa chết.”
Trì Am: “...”
Hai chữ này hàm ý rất nhiều, xem ra tình hình Trì Minh không ổn lắm.
Sau khi Trì Am cảm ơn lệ quỷ Hồng Y, nàng kéo Tư Ngang dậy, nói với hắn: “Ta nghe nói thành m Dương về đêm rất náo nhiệt, chúng ta đến đó đi dạo một chút đi. Ta đến đây lâu vậy rồi mà chưa được đến thành m Dương bao giờ.”
Nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của nàng, hắn miễn cưỡng đồng ý, quyết định ghi hết tên gia đình Trì Minh vào sổ sinh tử của mình, sau này từ từ tính sổ.
...
Thành m Dương quả nhiên náo nhiệt vui tươi như lời lệ quỷ Hồng Y nói lúc trước. Chưa tới nửa đêm mà phố xá đã đông nghịt, người quỷ lẫn lộn dưới ánh đèn, gần như không phân biệt được đâu là người đâu là quỷ.
Trì Am đứng ở đầu phố nhìn con đường dài ngoằn ngoèo uốn lượn kia, hai bên đường bày đủ loại gian hàng, đèn lồng treo lơ lửng giữa không trung, mùi thức ăn lan tỏa khắp nơi, tràn ngập hơi thở của sự sống. Nếu không biết thì sẽ không bao giờ nghĩ rằng đây là một thành thị đặc biệt.
Quần áo của những người đó và những con quỷ trong phố cũng rất phù hợp với khung cảnh, nam giới chủ yếu mặc trường bảo và áo khoác áo bên ngoài, còn nữ giới đa số là sườn xám, không giống như ở thành U Minh lấy trang phục thời Hán làm chủ đa͙σ.
Trì Am nói với tên quỷ nam bên cạnh: “Này, chàng mau thay quần áo đi, quần áo của chàng quá bắt mắt sẽ bị nhận ra. Nhìn mấy bộ trang phục kia kìa, trường bào cộng thêm áo choàng vô cùng phong cách, chàng mặc vào nhất định rất đẹp.”
Trì Am mong đợi nói.
Thời đại này là một thời đại đặc biệt, là sự giao thoa của thời đại cũ và thời đại mới, chịu sự ảnh hưởng của cả nền văn hóa phương Đông và phương Tây, đã sinh ra một nền văn hóa mang hơi thở độc đáo. Chỉ khi thật sự trải nghiệm nó mới có thể cảm nhận được sức hấp dẫn ấy.
Sau khi nhìn thấy Tư Hiên trong trang phục của một quân nhân, Trì Am cảm thấy đáng tiếc vì không thể gặp lại Tư Ngang ở thế giới này trước khi chết, nàng cảm thấy hắn nhất định còn tuấn tú phong độ hơn cả Tư Hiên, đẹp trai đến mức không ai dám đến gần. Tiếc rằng nàng không thể nhìn thấy, nàng chỉ có thể nhìn thấy Tư Ngang khi đã trở thành quỷ vương thành U Minh thôi, hắn mặc trang phục của người Hán, nét mặt lạnh lùng và thờ ơ, lấy hình tượng một ác quỷ mà hiện thế.
Nghe thấy lời nàng nói, hắn nhìn nàng đầy thâm ý, sau đó kéo nàng đến một tiệm may.
Một lúc sau, một nam nhân thắt tóc dài thành bím, mặc áo dài thêu hoa văn ẩn bước ra, Trì Am đang nhìn ngắm đủ loại quần áo ở đó quay đầu nhìn sang, sửng sốt một hồi lâu.
Hắn thong dong bước tới, nhìn dáng vẻ kinh ngạc của nàng, duỗi tay ra chọc vào mặt nàng, nói: “Hoàn hồn đi!”
m sắc lạnh lùng của quỷ khác với con người khiến nàng định thần lại, hưng phấn nói: “Đẹp quá đi, quá là tuyệt vời!” Nếu không phải có rất nhiều người và quỷ đang ở đây thì Trì Am đã hôn hắn một cái ngay lập tức rồi.
Người đàn ông của nàng quả nhiên là đẹp trai nhất.
Trả tiền xong, cả hai rời tiệm may rồi đi dạo phố mua sắm.
Tư Ngang đã thay y phục, ẩn đi cả hơi thở Quỷ Vương trên người, nhìn qua chỉ như là một con quỷ bình thường, còn trong mắt phàm nhân thì là một phú ông dắt vợ đi chợ đêm, người người sôi nổi tiếp đón.
Trì Am ăn hết một bát tào phớ, thấy trong bụng không có cảm giác no gì, chỉ hương vị là tạm tạm, nàng vui sướиɠ ra mặt, hào hùng tuyên bố: “Ta sẽ ăn hết tất cả các món từ đầu đến cuối phố luôn!”
Tư Ngang: “... Nàng thích là được.”
Hắn âm thầm sờ soạng túi tiền mình mang theo, phát hiện sau khi trả tiền mua quần áo xong đã chẳng còn bao nhiêu.
Trì Am đang ăn dở thì đột nhiên nhìn thấy lệ quỷ Hồng Y xuất hiện từ lúc nào không hay.
Nàng vui vẻ nói: “Hồng Y, ngươi đến rồi, có muốn ăn một bát chè đậu đỏ không?”
Hồng Y nghiêm túc lắc đầu, đưa một túi tiền cho chủ nhân.
Ánh mắt Trì Am nhìn về phía nam nhân, nàng thấy hắn nhét túi tiền vào trong tay áo như không có chuyện gì xảy ra, đường đường chính chính ung dung khiến nàng không hiểu sao lại muốn bật cười.
Hóa ra vừa rồi vẻ mặt đột nhiên sượng lại của hắn là do không mang đủ tiền.
Phụt…
Sau khi lệ quỷ Hồng Y đưa tiền xong liền nhanh chóng rời đi, không muốn ở lại làm bóng đèn, để con quỷ độc thân cô đơn lẻ bóng như nàng ta đỡ bị nghẹn tức.
Trì Am tiếp tục ăn, ngay khi nàng đang nhiệt tình thưởng thức món đùi dê nướng, sắc mặt của nam nhân đang giúp nàng cầm túi hạt dẻ ngào đường đột nhiên thay đổi, hắn vòng tay qua ôm lấy eo nàng, nhanh chóng rời đi.
“Có chuyện gì vậy?” Nàng mơ hồ hỏi, miệng vẫn còn đang nhai.
“Bên phía Hồng Y xảy ra chuyện.” Hắn trả lời ngắn gọn, bước chân không dừng lại, lướt qua đám đông như một cơn gió.
Tốc độ của hắn quá nhanh, người và quỷ xung quanh còn chưa kịp phản ứng, có vài con quỷ cảm giác được điều gì đó, quay đầu lại thì hắn đã đi xa, không khỏi nổi da gà. Với loại tốc độ này, nɠɵạı trừ cấp bậc quỷ tướng ra thì những loại quỷ bình thường cũng không đạt được đến, liền biết tối nay ở thành m Dương có quỷ cấp cao đến dạo chơi.
Giữa đường, hắn đột nhiên đổi tư thế từ bế sang ôm, ôm Trì Am giống như ôm một đứa trẻ. Mông Trì Am đặt trên cánh tay hắn, một tay cầm hạt dẻ ngào đường, một tay cầm đùi dê nướng đang ăn dở, không khác nào một bé tham ăn.
Trì Am nhìn khung cảnh xung quanh đang nhanh chóng thoái trào, bình tĩnh cắn thêm một miếng đùi dê nướng.
Cuối cùng cũng dừng chân lại ở một khu rừng nhỏ bên ngoài thành m Dương.
Nam nhân ôm người trong lòng, nhẹ bước đi trên lá cây, đứng ở trên cây nhìn một nhóm một quỷ năm người đang ở dưới đánh nhau.
Trì Am nhìn thấy lệ quỷ Hồng Y bị một đám đa͙σ sĩ bao vây bọc đánh.
Những đa͙σ sĩ đó đều biết thuật pháp đa͙σ gia, trong tay là pháp bảo trấn hồn, Hồng Y thân là một con quỷ tu luyện ngàn năm, tạm thời cục diện đang ở thế cân bằng.
Trì Am yên lặng gặm chân dê nướng trong tay, âm thầm đánh giá năng lực của các đa͙σ sĩ, thỉnh thoảng lại tặc lưỡi.
m thanh đó không hề che giấu, năm người một quỷ phía dưới đều tai thính mắt tinh, vừa nhìn sang, năm người đột nhiên sợ hãi tái mặt, lệ quỷ Hồng Y thì lại sĩ khí thêm cao.
Năm người sao lại không nhìn ra nam tử tuấn mỹ đứng trên cây là một con quỷ cấp bậc Quỷ Vương, không nói bọn họ, cho dù có là sự phụ bọn họ đích thân tới, ước chừng bọn họ cũng đánh không lại, còn có nguy cơ bị giết.
Nhưng ngay sau đó, họ phát hiện ra điều gì đó khác thường, bởi vì thứ đang dựa vào vòng tay của nam quỷ ăn đùi dê nướng kia rõ ràng là một linh hồn sống.
Biến thành một sinh hồn chỉ để đến đây ăn một chiếc đùi dê nướng, hành vi này thật sự có thể tin được sao?