“Cô là ma cà rồng?” Trì Am hiểu rõ, đột nhiên nhớ ra gì đó: “Cô là Alice, tới đây vì Dương Thiên à?”
“Đúng.” Cô gái ma cà rồng tóc vàng vô cùng dứt khoát, một tay đặt bên miệng liếʍ, vừa nhìn cô với đôi mắt dụ hoặc, nói tiếng trung với âm điệu nước ngoài có hơi kì quặc: “Tôi vẫn luôn tò mò về bạn gái của Dương, nghe nói là người mà Dương vô cùng trân trọng yêu thương, nhưng đáng tiếc chỉ là một sinh viên đại học bình thường, còn chẳng bằng cô cả của tổ chức Thanh Long.”
Trì Am cầm kiếm, phủi quần áo rồi nói rằng: “Tôi với anh ta đã chia tay rồi, đừng có gộp tôi với anh ta lại làm một.” Miễn cho cái tên đại ma vương nào đó lại không vui.
Thái độ khinh thường của cô khiến Alice có chút không vui, nhưng nghĩ tới phản ứng ban nãy của cô thì đè ại cảm xúc, nói tiếp rằng: “Vốn dĩ tôi tưởng cô là một người bình thường, không ngờ rằng cô là những tu sĩ phương đông kia.”
Alice nói rồi, ánh mắt nhìn sang cô có chút tham lam.
Đôi với ma cà rồng dùng máu làm thức ăn mà nói, máu của con người đều có mùi vị, máu người khác nhau cũng có mùi vị khác nhau, loại máu mê người nhất là máu của xử nữ và trẻ con, bởi vì sự ô uế trên người xử nữ và trẻ con ít hơn những kẻ khác rất nhiều. Nhưng sau khi biết tới tu sĩ, phát hiện ra máu của tu sĩ mới là tươi ngon nhất, bởi vì tu sĩ tu thân bằng linh khí, tạp chất trên người ít hơn người bình thường, đương nhiên máu cũng càng thơm ngon hơn con người bình thường.
Ban đầu Alice cũng là vì muốn săn Dương Thiên nên mới bị anh ta bắt được, sau đó cứ thế trở thành người phụ nữ của anh ta, cái giá là mỗi lần Dương Thiên cho cô ta một ít máu để cô ta nếm thử.
Bây giờ tu vi của Trì Am tinh tiến, linh khí trên người cũng tràn đầy, trong mắt ma cà rồng không khác nào một món ăn mỹ vị di động, dòng máu được linh khí tẩy rửa trên người cô không lúc nào là không hấp dẫn bọn họ.
Alice liếʍ khóe môi, để có được sự thơm ngon này, nhào qua lần nữa.
Kiếm trong tay Trì Am vẽ một vòng tròn trong không trung, chắn đòn tấn công của ma cà rồng một lần nữa.
Nhưng cô đã coi thường ma cà rồng này, cho dù thời gian thiếu nữ ma cà rồng này trở thành ma cà rồng chưa lâu, nhưng trời sinh ma cà rồng đã có tốc độ và sức mạnh trời ban mà người bình thường không thể so sánh được, thời gian cô tu luyện quá ngắn, lại phải bảo vệ Chung Man Lê đang say ở bên cạnh, không để cô ấy bị ma cà rồng bắt lại đe dọa mình, cho nên rất nhanh đã bị thương trong trận đấu.
Cổ tay bị móng tay của ma cà rồng rạch một đường, từng giọt máu thi nhau chảy ra.
Móng tay của Alice còn đọng lại một giọt máu, mùi của máu tản ra trong không khí, dễ dàng bị ma cà rồng bắt được, thiếu nữ ma cà rồng không kịp chờ đợi mà đút vào miệng, dòng máu sạch sẽ tràn ngập linh khí kia… đôi mắt cô ta nhìn sang Trì Am càng đầy sự tham lam và thèm thuồng.
Cô ta liếʍ máu trong kẽ móng tay, nói rằng: “Không biết gần đây Dương đi đâu, tôi rất nhớ máu của anh ấy, nhưng bây giờ không có anh ấy cũng không quan trọng, còn có cô.” Cô ta nở nụ cười trên khuôn mặt đáng yêu nói với Trì Am: “Vốn dĩ tôi chỉ muốn xem thử có phải Dương tới tìm bạn gái chính thức là cô hay không thôi, không ngờ lại phát hiện được chuyện thú vị như thế này, Dương chắc chắn cũng không biết cô là tu sĩ đúng không?”
Trì Am mặc kệ vết thương trên tay, ngược lại còn giơ tay lên vô cùng tàn ác, để mùi máu trên tay tản ra càng nhanh, liền thấy sắc mặt của thiếu nữ ma cà rồng càng thêm đê mê.
Nhân lúc cô ta đang đê mê, kiếm của Trì Am liền đâm sang.
Thiếu nữ ma cà rồng không kịp phòng bị, khuôn mặt bị rạch một kiếm, vết thương kia hơi rỉ máu, nhưng rất nhanh đã biến thành vệt đen, tạo ra một dấu vết vặn vẹo đáng sợ trên khuôn mặt xinh đẹp tinh tế kia.
Alice vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn cô, không ngờ rằng người phụ nữ nhìn trông vô cùng yếu ớt, tu vi cũng không cao này lại có thể làm cô ta bị thương.
Trì Am cười nói: “Cô khiến tay tôi bị thương, bây giờ tôi trả cô một kiếm, rất công bằng.”
Alice nhìn cô với ánh mắt phẫn nộ, yết hầu phát ra tiếng gầm gừ như dã thú, tức giận nói: “Đã rất lâu rồi không có người bình thường làm hại được tôi, cô sẽ phải trả giá vì điều này.”
Ai mà biết được con người ở đối diện nghe lấy lời cô ta nói, đột nhiên lại nở nụ cười vô cùng ấm áp với cô ta.
“Chỉ sợ cô không đợi được tôi trả giá thôi.” Giọng nói của nhân loại này rất dịu dàng.
Trực giác Alice cảm thấy không ổn, đợi lúc cô ta muốn phản ứng lại thì đột nhiên cúi đầu xuống, liền thấy một ngọn gió xuyên qua trái tim cô ta, thậm chí còn moi trái tim đã ngừng đập của cô ta ra khỏi lồng ngực, bị ngọn gió kì dị kia bóp thành thịt vụn.
Tuy rằng ma cà rồng không có nhịp tim, nhưng trái tim vẫn là cơ quan quan trọng, mất đi trái tim, tuy rằng sẽ không chết ngay, nhưng lại khiến bọn họ yếu ớt, tới khi dần dần chết đi.
Alice che đi lỗ máu nơi lồng ngực, yếu ớt quay người lại, liền thấy dưới ngọn đèn không xa, một người đàn ông mặc sơ mi lụa màu xám bạc và quần tây màu đen chậm rãi đi về phía này.
Bước chân anh không nhanh không chậm, như đang chậm bước trong màn đêm, cơn gió đêm mùa hè thổi qua cơ thể anh, làm phất lên mái tóc dài buộc ra sau đầu của anh một cách rất tự nhiên, khuôn mặt tinh tế tới hoàn mĩ, khí chất nghiêm túc tao nhã, sắc mặt bình tĩnh thản nhiên, động tác tao nhã vô cùng, để lộ ra thân phận của người này.
Con ngươi của Alice co rút lại kịch liệt, trên mặt lộ vẻ sợ hãi.
Cô ta biết người này là ai, nghe nói mảnh đất phương đông này có một thân vương ma cà rồng đang định cư, anh ta là đời sau của thân vương ma cà rồng thuỷ tổ và ma tu phương đông, sinh ra đã có thực lực của thân vương ma cà rồng, ép thẳng tổ tiên ma cà rồng, là đời sau mạnh nhất của ma cà rồng, cũng là thành phẩm bán huyết hoàn mĩ nhất.
Alice kinh hãi lùi về sau, người đó càng đi tới thì cô ta càng không ngừng lùi về sau, tới tận khi bị bồn hoa ven đường ngăn trở.
“Anh tới rồi.”
Tiếp đó, cô ta nghe thấy tiếng nói mang theo ý cười của người phụ nữ nhân loại, liền thấy cô đi về phía ma cà rồng kia, sau đó ma cà rồng kia kéo lấy tay cô kiểm tra vết thương, ánh mắt nhìn sang cô ta không hề che giấu sát ý trong đó.
Alice rụt lại, rũ đầu xuống, yếu ớt co rụt ở đó, nào còn vẻ vênh váo khi săn Trì Am trước đó.
Vốn dĩ Trì Am còn cảm thấy dáng vẻ bị người khác chèn ép này của Alice vô cùng buồn cười, nhưng khi tay cô bị người đàn ông kia kéo lên, đầu lưỡi lạnh lẽo liếʍ lên chỗ cô bị thương, chậm rãi liếʍ vết máu kia đi, cuối cùng cũng nhớ ra người đàn ông này là ma cà rồng, muốn hút máu.
Cô cứng đờ đứng ở đó, cẩn thận nói: “Chỉ là bất cẩn bị thương chút thôi, không sao đâu...”
Người đàn ông ngẩng mặt lên, đôi mắt biến thành màu đỏ trầm nhìn sang, ngắt đứt giọng nói của cô.
Trong lòng Trì Am có một dự cảm không tốt.
Dự cảm này rất nhanh đã biến thành hiện thực, khi người đàn ông kia dùng gió chém đầu Alice xuống không chút chần chừ, ngọn gió cuốn thân xác của đối phương đi, cô cũng bị người bế lên.
Cảm thấy gió ở xung quanh, Trì Am vội vàng nói: “Đợi đã, em vẫn còn người bạn uống say, phải đưa cô ấy về nhà.”
Cô chỉ Chung Man Lê vắt vẻo ở lùm cây bên đường ngủ như chết, đương nhiên không thể vứt một cô gái trẻ uống say ở đây được, có thế nào cũng phải đưa người về nhà trước đã.
Cô vừa dứt lời, thế là một ngọn gió lại cuốn Chung Man Lê lên, rất nhanh đã biến mất.
Trì Am há miệng ra, sau đấy đã nhanh chóng đóng lại, hỏi rằng: “Anh đưa cô ấy đi đâu vậy?”
“Kí túc xá trường.”
Nghe thấy đáp án này, ít nhiều gì Trì Am cũng thấy yên tâm hơn, hơn nữa cô biết năng lực khống chế gió của người đàn ông này đã xuất thần nhập hóa, là thần khí giết người phóng hóa nên có.
Nhưng rất nhanh cô đã không còn tâm tư suy nghĩ những điều khác nữa.
Ngay sau đó, gió cuốn bọn họ về trong phòng của tòa lâu đài nơi núi sâu rừng thẳm, Trì Am bị anh vứt lên trên giường, sau đó ma cà rồng cũng đè lên, hơi thở lạnh lẽo trên cơ thể anh xuyên qua quần áo, cho dù giữa mùa hè, cô vẫn bị nhiệt độ đó làm cho lạnh tới run lên.
Trì Am run rẩy nói: “Anh… anh sao vậy?”
“Em chảy máu rồi.” Anh kéo lấy tay bị thương của cô rồi nói.
Gần như anh tưởng rằng cơ thể mình sắp sửa bốc cháy rồi.
Nhưng trong cảm giác của cô, cơ thể của anh vẫn rất lạnh, là sự lạnh lẽo thuộc về sinh vật như ma cà rồng.
Khi cảm nhận được sự bất thường của cơ thể anh, cuối cùng Trì Am cũng hiểu được ý của anh, đôi mắt trừng to, buột miệng nói ra: “Không phải anh không được ư?”
Vừa nói xong, cô lại run lên, muốn tát mình một cái thật mạnh.
Lanh mồm lanh miệng này!
Anh vô cảm nhìn cô, tay ấn lên lồng ngực cô, nói âm u: “Anh có được hay không, rất nhanh em sẽ biết thôi.”