Trở lại phòng ngủ, Diops cởi áo giáp, miệng cười với Trì Am: “Hôm nay em thật đẹp.”
“Cảm ơn!” Trì Am thận trọng đứng một bên, không hề có ý định bước tới giúp anh, nhân lúc người khác không chú ý liền đạp vào dây leo đang quấn lấy bắp chân mình rồi đá nó một cú.
“Vương tử, ngài có chuyện gì vậy?” Laura đang cầm quần áo, lấy làm lạ hỏi thăm anh, tự hỏi tại sao vẻ mặt của Vương tử lại mất tự nhiên như vậy.
Diops nhanh chóng hồi phục, đáp lời cô ấy với vẻ thản nhiên: “Không có gì.”
Anh nhận lấy quần áo, cho thị nữ đi ra ngoài, tiếp tục cởi quần áo trên người ra, miệng thì nói với Trì Am: “Em yêu, em đừng quá thô lỗ với chúng như vậy, sẽ khiến anh rất có cảm giác đấy.”
Trì Am: “...”
Sau khi cởi quần áo trên người ra, thứ nổi lên giữa hai chân anh vô cùng to lớn và dữ tợn. Thấy cô tránh mặt đi, anh khẽ mỉm cười ôm cô vào lòng, hai cơ thể áp chặt vào nhau khiến cô cảm giác được thứ cứng rắn đang chống vào bụng mình kia.
Đối với một người đàn ông đẹp trai như anh thì thứ dữ tợn giữa hai chân anh cực kỳ không tương xứng với gương mặt, sự chênh lệch như vậy khiến lòng người hết sức căng thẳng.
Mặt Trì Am đen xì, cô phát hiện ra tên đàn ông ở thế giới này đúng là thằng cha biến thái.
Loại biến thái này khiến cô không “hold” nổi, Trì Am lập tức thừa dịp anh tắm rửa mà nhanh chóng rời đi.
Sau khi rời khỏi cung điện của Diops, Trì Am lập tức bắt gặp Falan đang đứng trước cung điện.
Falan vẫn mặc bộ đồ kỵ sĩ của Tarrans, nhưng trên thắt lưng anh ta đeo một thanh trường kiếm có hình trái tim băng tuyết của Calivert, thân hình thon dài như kiếm ra khỏi vỏ, chỉ đứng ở đó thôi đã là một cảnh đẹp.
“Công chúa Lilian, chúc cô ngày tốt lành.” Falan thấy cô liền chào theo lễ của kỵ sĩ.
Trì Am nhấc váy đáp lễ rồi cười nói: “Falan, sao anh lại ở đây? Hiếm khi gặp được lễ hội mùa xuân. Anh nên ra ngoài thư giãn đi.”
Falan cụp mắt xuống, trầm giọng nói: “Không, đây là lễ hội của Tarrans. Không liên quan gì đến tôi cả.” Có thể là phát hiện phản ứng của mình hơi lạnh lùng, anh ta lại nhanh chóng dịu giọng nói tiếp: “Công chúa, khi nào thì chúng ta rời khỏi Tarrans?”
Trì Am bước đến gần anh ta, nhìn hoa tinh quan trong sân rồi nói: “Sau khi lễ hội mùa xuân kết thúc. Falan, anh lại phải vất vả rồi.”
Đôi mắt sắc của Falan khẽ động, anh ta nói: “Bổn phận của tôi là trung thành với công chúa.”
“Tôi nhất định sẽ giải cứu mẹ và hai chị em của
mình, đồng thời phục hưng Calivert! Falan, chúng ta còn cả một chặng đường dài phía trước. Đến lúc đó sẽ có rất nhiều nơi chỗ đến anh. Anh nhất định phải chăm sóc bản thân.” Cô nói rất nghiêm túc.
Falan quỳ một gối, nâng váy cô đặt lên môi rồi hôn xuống, nói với vẻ kiên định: “Tôi là kỵ sĩ của Calivert, thề sống chết trung thành với Calivert.”
Sau khi làm công tác tư tưởng cho Falan xong, Trì Am hài lòng rời đi.
Vừa quay đầu lại cô đã nhìn thấy Vương tử điện hạ đang dựa vào cây cột, trong lòng chỉ muốn vỗ trán.
Thật sự không biết phải nói gì với vị vương tử này nữa, Trì Am bị cái cách nhìn chằm chằm vào mình của anh làm cho tê dại cả da đầu, chỉ có thể tự an ủi trong lòng, may mà chỉ có thế giới này thôi, mong rằng nhân cách của anh ở thể giới sau có thể bình thường hơn.
Khi cô vừa đến gần, người đàn ông liền nắm lấy tay cô, hôn lên đó rồi nói: “Cũng may là anh ta không hôn tay em đó, nếu không thì anh sẽ không chịu được mà chặt tay anh ta mất.” Sau đó anh lại phàn nàn: “Thế giới này không nên có tập tục hôn tay. Anh không bao giờ dùng nghi lễ hôn tay cả.”
Vẻ mặt anh đầy tự hào, Trì Am không khỏi nghĩ đến những sự tích huy hoàng của vị Vương tử này từ công chúa nhỏ Agnes, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Thật ra kiểu biến thái của anh... xem ra cũng khá tốt, ít nhất thì cả một đám công chúa đều từng bị anh đối xử thô lỗ.
Đêm lễ hội mùa xuân cực kỳ sôi động.
Trì Am là Vương tử phi tương lai của Tarrans, cô đi cùng gia đình Quốc vương và công chúa Aqier đến sườn đồi bên ngoài cung điện để tham gia lễ hội mùa xuân, ở đó họ ca hát, nhảy múa, uống rượu, ăn thịt, tiếng reo hò và tiếng cười tràn ngập khắp thế giới bên dưới những vì sao.
Công chúa Agier biểu diễn một điệu nhảy cuồng nhiệt cho mọi người, còn Agnes cũng trình bày một ca khúc, khi đến phiên Trì Am...
Chết tiệt, Lilian được đưa đến tháp Chiêm Bặc từ khi còn nhỏ, cô không có những kỹ năng cần thiết của một công chúa. Đây đúng là tiết tấu chết người mà!
“Vậy ta sẽ múa kiếm.” Trì Am nói.
Mọi người: “...” Múa kiểm là cái quái gì vậy?
Vương tử điện hạ mỉm cười tháo thanh kiếm của mình xuống đưa cho Trì Am rồi nói với mọi người: “Vậy thì ta sẽ chơi một bản nhạc Thập tam huyền cầm của tộc yêu tinh cho mọi người nhé.”
Thể hiện ý đồ rõ ràng là phối nhạc cho cô.
Công chúa Agier suýt nữa thì cắn gãy một chiếc răng ngà.
Cả nhà Quốc vương liếc nhìn nhau một cái, rất nể mặt mà vỗ tay tán thưởng, tuy rằng họ cũng cảm thấy có lỗi với công chúa Aqier nhưng cũng phải cho con trai mình thể diện.
Diops ôm cây đàn hạc màu ánh trăng bạc, ngồi dựa vào tảng đá, ngón tay thon dài gảy dây đàn, bản nhạc du dương vang lên.
Anh khoan thai ngồi dưới ánh trăng, là một bức tranh tuyệt đẹp khiến người ta không thể rời måt.
Trì Am thay quần áo kỵ sĩ, buộc mái tóc đen lên, ăn mặc đầy hiên ngang.
Cô cầm một thanh trường kiếm, múa kiếm pháp “Hỗn Nguyên Tâm Kinh” phối hợp với khúc Thập tam huyền cầm của tộc yêu tinh, Linh khí của trời đất dồn về phía cô, linh khí trong khúc nhạc Thập tam huyền cầm của tộc yêu tinh như được hóa thành vật thể, phát ra linh quang chói mắt, xoay quanh thân thể cô, cuối cùng thấm vào trong cơ thể cơ, luyện hóa kinh mạch và máu thịt của cô.
Mọi người có mặt đều kinh ngạc nhìn chằm chằm không thốt nên lời.
Tiếng nhạc dần ngừng lại, Trì Am xoay kiếm cắm trở lại bao kiểm.
“Chị Lilian, chị cũng là yêu tinh à?” Agnes hào hứng hỏi.