Trong phòng Trì Am vì cô có tu luyện nên tại thính mắt tinh, đã nghe được hết lời nói của đám thị nữ bên ngoài.
Trì Am không khỏi vuốt trán, thở dài vì năng lực hành động của Diops!
Thôi được rồi, bất kể là thế giới nào thì người đàn ông này đều có năng lực hành động siêu cường. Từ thời hiện đại đã vậy, bảo kết hôn là kết hôn, bây giờ đã phát triển thành thế này cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Mà “giá thị trường” của anh vẫn cứ tốt như vậy, nhưng tiếc là lại có bệnh thần kinh khiến người ta không thể nào đỡ nổi.
Trì Am ngồi đó một lúc, rồi chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cách gõ cửa lịch sự như vậy hắn không phải là Vương tử. Cô hắng giọng nói: “Vào đi.”
Quả nhiên, khi nhìn thấy kỵ sĩ mắt xanh xám đẩy cửa bước vào, Trì Am liền vui vẻ đứng dậy, chạy tới nắm lấy tay anh ta, vui vẻ nói: “Falan, anh không sao, thật sự quá tốt rồi.”
Thần sắc Falan trông nhu hòa hơn hẳn, anh ta quỳ một chân xuống, nâng tay cô lên hôn nhẹ bên môi rồi nói: “Công chúa Lilian, để người hải lo lắng rồi.”
Trì Am rất vui khi nhìn thấy Falan, nhưng cô lại nhanh chóng phát hiện ra bộ quần áo mà Falan đang mặc là trang phục của các kỵ sĩ cung đình Tarrans, cô không khỏi thắc mắc: “Anh ra khỏi địa lao khi nào vậy? Bây giờ anh là kỵ sĩ của Tarrans sao?"
“Không, tôi vẫn là kỵ sĩ của Calivert.” Falan giải thích: “Vài ngày sau khi công chúa và Vương tử Diops cùng nhau đi tuần tra biên giới thì tôi đã ra khỏi địa lao rồi. Tôi ở lại đây để đợi công chúa, chỉ có điều...” Falan nhìn cô bằng đôi mắt màu xanh xám, ẩn chứa thứ cảm xúc cô nhìn không hiểu: “Công chúa, cô thực sự quyết định kết hôn với Vương tử xứ Tarrans sao?”
Trì Am nhìn chàng kỵ sĩ đẹp trai rồi ừ một tiếng.
Falan có mái tóc vàng, đôi mắt xanh xám và khuôn mặt điển trai, một người đàn ông rất hấp dẫn. Anh ta sở hữu khả năng kiếm thuật tuyệt vời và là kỵ sĩ cung đình đệ nhất, đã bảo vệ Lilian suốt chặng đường từ lúc rời khỏi Calivert bị chiếm đóng chạy trốn đến sa mạc. Tổ hợp công chúa và kỵ sĩ khiến trong lúc chạy trốn giữa họ đã nảy sinh thứ tình nghĩa rất sâu đậm.
Trì Am đột nhiên không biết phải đối mặt với Falan như thế nào.
Im lặng một hồi, Falan lại nói tiếp: “Công chúa, nếu người muốn phục hưng Calivert thì thật sự không cần phải làm khổ mình như vậy. Calivert không phải trách nhiệm của người, người chỉ là một Chiêm Bặc sự thôi.”
Lilian được đưa đến tháp Chiêm Bặc từ khi cô ba tuổi, lớn lên trong đó, sau khi công chúa nhỏ Lisi ra đời thì hoàng cung Calivert đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của cô, dường như trong cung không hề có vị nhị công chúa này. Cô không được hưởng thụ đãi ngộ công chúa nên có, vì thế Calivert cũng không phải là trách nhiệm của cô.”
“Falan, tôi...”
Đột nhiên, một tiếng ho khan chợt vang lên, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn lại, thấy Vương tử xứ Tarrans đã xuất hiện ở cửa từ lúc nào không hay. Đôi mắt màu tím đang nhìn họ đầy sự sắc bén, một cơn bão đang bùng lên trong mắt anh.
Diops đi đến nói với Falan: “Kỵ sĩ trưởng Uchis, anh muốn làm gì với vị hôn thê của ta?”
Falan quay lại nhìn anh, không hề nhượng bộ, trầm giọng nói: “Cô ấy là công chúa của Calivert."
“Ta biết.” Diops nắm tay Trì Am, nói với vẻ cử chỉ thân mật: “Bây giờ cô ấy là vị hôn thê của ta, là Vương tử phi Tarrans tương lai.”
Ánh mắt Falan cũng trở nên sắc bén: “Vương tử điện hạ nghiêm túc chứ?”
“Tất nhiên rồi!” Diops nói mà không hề do dự. Anh nhìn Falan với đôi mắt sâu thẳm của mình, bên trong là luồng cảm xúc dữ dội, nhưng trên mặt anh chỉ mỉm cười, một nụ cười kín đáo và cao quý trên khuôn mặt: “Kỵ Sĩ trưởng Uchis, ta lấy danh dự của Tarrans ra thề ta thật lòng muốn cưới Lilian Davis làm vợ.”
Vẻ mặt của Falan chợt hiện chút vẽ tan vỡ, một lúc sau ánh mắt anh chuyển từ vị vương tử yêu tinh này sang Trì Am, nói: “Công chúa...”
Trì Am cười với anh ta, lo lắng không biết Falan có thể nói gì chọc tức Vương tử hay không nên vội vàng lên tiếng: “Falan, ta chân thành mong chờ được cưới Diops.”
Falan nghe vậy, sắc mặt lại hơi thay đổi.
Cuối cùng, anh ta cúi đầu làm lễ kỵ sĩ: “Công chúa Lilian, tôi hiểu rồi, tôi chúc phúc cho người! Tôi vẫn sẽ là kỵ sĩ trung thành nhất của công chúa. Nếu công chúa cần tôi luôn sẵn sàng có chết cũng không từ.”
“Cảm ơn anh.” Nụ cười trên mặt Trì Am không thay đổi, nhưng trong lòng lại thấy nhẹ nhõm.
Lilian coi Falan như một người đáng để mình tin cậy. Cô ấy có một tâm hồn đơn giản và lớn lên trong tháp Chiêm Bặc. Cô ấy chưa bao giờ biết đến những thứ như tình yêu, không có ai dạy cô ấy cả, cô ấy không hiểu và thậm chí là chưa bao giờ biết cảm xúc của của Falan, chỉ coi anh ta như một kỹ sĩ trung thành được ba mình gửi đến để bảo vệ cô ấy. Cô ấy biết ơn và kính trọng anh ta, cũng tự trách mình vì liên lụy đến anh ta, duy chỉ có không biết tình cảm mà Falan dành cho mình.
Nhưng Lilian đã không còn ở đây nữa rồi.
Falan cúi đầu chào họ rồi ngẩng cao đầu bước ra khỏi phòng ngủ của cô.
Sau khi Falan rời đi, nét mặt Trì Am hơi buồn bã, cho đến khi cằm cô bị một tay nâng lên, bắt gặp ánh mắt của vị vương tử nào đó, cơ thể cô chợt cứng lại.
“Em yêu, kỵ sĩ trưởng của em trông có vẻ là một người rất dồi dào tình cảm.” Diops nói, giọng anh hơi trầm.
“Falan luôn là người đáng tin cậy mà.” Trì Am nhìn vào mắt anh, lúc này cô phải cư xử thật bình tĩnh.
“Sau khi thoát khỏi Calivert, em có thể an toàn trốn đi đến bây giờ đều là nhờ Falan hỗ trợ hết mình. Trong lòng em coi Falan như anh trai của mình vậy.”