Mãi đến khi sắc trời bên ngoài tối lại, lửa trong phòng tự động sáng lên, trong phòng trở nên sáng sủa.
Màn che giữa giường lay động, không khí mập mờ ái muội, Trì Am lập tức cho nam nhân đang ôm nàng một đập.
Kết quả, nam nhân kia thì không sao, nhưng tay của nàng thì lại bị lâm râm đau nhức, biểu cảm lập tức bất ổn.
Không phải bây giờ nàng đã khôi phục thực lực của võ giả rồi sao? Hơn nữa còn thăng cấp, vì sao lúc cáu kỉnh đánh người thì người bị đau vẫn sẽ là nàng?
Nam nhân ôm nàng như đang ôm đứa bé, kéo tay nàng đến trước mặt mình xem, phát hiện hơi sưng, liền hôn một cái lên lòng bàn tay mềm mịn kia, nói với nàng: “Sau này đừng ngu ngốc lấy tay mình đánh người nữa, sẽ đau đấy.”
Trì Am tức quá hóa cười, “Nếu không phải chàng quá đáng thì ta sẽ đánh chàng chắc?”
Người bị đánh thì không đau cũng không ngứa, còn người đánh thì lại tự làm đau tay mình, đúng là khổ quá mà.
Nam nhân không nói gì, trên mặt lộ vẻ thỏa mãn, lúc này dễ nói chuyện vô cùng.
Trì Am nghi ngờ hỏi: “Đúng rồi, bây giờ chàng là cấp mấy?”
“Không biết.” Hắn trả lời rất thẳng thắn.
Trì Am nói không lên lời: “Sao lại không biết được? Chàng là võ giả, tự chàng tu luyện tới trình độ nào thì chàng phải biết chứ.” Nàng chưa từng thấy hắn sử dụng võ lực, cho nên không thể phán đoán được bây giờ thực lực của hắn là cấp mấy.
“Không biết, ta không phải võ giả.”
Trì Am sững sờ, ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn đang hững hờ nghịch tóc của mình, khuôn mặt tuấn tú phi phàm, thế gian ít ai có vẻ đẹp như vậy, chỉ có cặp mắt kia là đỏ tươi đục ngầu, giống như ác quỷ, thế gian khó dung.
Đôi mắt này là dấu hiệu của hắn ở thế giới này, cũng là nguồn gốc của tội ác.
“Công pháp chàng tu luyện… Chẳng lẽ không phải công pháp của võ giả ư?” Trì Am hỏi.
Hắn nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Ta không tu luyện công pháp của võ giả.”
“Vậy rốt cuộc là cái gì?” Trì Am có hơi gắt gỏng.
Nam nhân hôn một cái lên khuôn mặt đỏ gay vì tức của nàng, thơ ơ nói: “Là ma khí thiên ma.”
Trì Am thầm giật mình, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Dường như nàng chợt hiểu ra vì sao người đời sẽ cho rằng nam nhân này sẽ là người có thể thức tỉnh trở thành thiên ma nhất.
Hắn không phải võ sĩ, lại có được năng lực lớn mạnh hơn cả võ sĩ, khiến người đời e ngại, chuyện này có liên quan tới con quái vật bị trấn áp dưới thành Thiên Ma kia.
Thiên ma bất tử bất diệt, chỉ có thể phong ấn, liệu có một ngày thiên ma có thể phá phong ấn thoát ra ngoài hay không? Đến lúc đó sau khi thiên ma phá phong ấn thoát ra ngoài thì sẽ có chuyện gì xảy ra với hắn? Có lẽ thiên ma không có cách nào phá vỡ phong ấn, chỉ có thể ở trên thế gian tìm một vật chứa thì sao? Cho nên ma khí thiên ma để hắn hấp thu, sau đó đến khi cơ thể của hắn mạnh đến mức có thể chứa thiên ma, rồi cuối cùng sẽ trở thành vật chứa của thiên ma?
Trì Am bị chính phân tích của mình làm cho sửng sốt, càng nghĩ càng cảm thấy phân tích này không có vấn đề, cũng có khả năng này xảy ra.
Trong lòng nàng căng thẳng, ngẩng đầu nhìn nam nhân đang ôm nàng dịu dàng ngoan ngoãn như chó săn nhỏ, không nhịn được nói: “Có thể không hấp thu ma khí thiên ma nữa không?”
“Được.” Hắn bình tĩnh nói: “Nhưng ta sẽ chết.”
Tất nhiên Trì Am không muốn hắn chết.
Nàng hít sâu một hơi, miễn cưỡng nói: “Không sao, một ngày nào đó ta sẽ tìm được biện pháp giải quyết.”
Lúc nói như vậy, nàng lại hơi đau đầu, vấn đề trên tinh thần của nam nhân này còn chưa giải quyết xong thì lại lòi ra một vấn đề kẻ địch thiên ma tiềm tàng, sự nguy hiểm của thế giới này đã vượt qua sự mong đợi của nàng, nàng hơi lo lắng liệu cuối cùng nàng không thể sống sót ở bên cạnh hắn đến cuối đời, hắn phải ở lại nơi này một mình, có phải sẽ lại nổi điên hay không?
Người này chỉ cần nổi điên thì sẽ tự khiến thần trí mình trở nên không minh mẫn, khiến tất cả cố gắng của nàng trở nên uổng phí.
Trì Am hơi mệt lòng.
Nam nhân thấy dáng vẻ nàng như sống không còn gì lưu luyến nữa, đột nhiên xoay người đè lên trên người nàng, cúi đầu trán kề trán với nàng, thấy nàng đã dần dần không tiếp tục nghĩ những chuyện kia nữa, hắn lập tức thỏa mãn hôn hôn lên khóe miệng nàng, trao đổi hơi thở với nàng.
Quả nhiên tiếp theo, nàng không nghĩ gì nữa, cho đến khi chìm vào giấc ngủ sâu.
…
Khoảng thời gian sau đó, người trong phủ thành chủ thành Thiên Ma phát hiện, vị thành chủ phu nhân mới nhậm chức kia của bọn họ từ sau khi có thể tu luyện, quả thực đã trở thành một người điên cuồng tu luyện, ngay cả đồ vật trong tàng bảo khố phía sau núi cũng không có hứng thú, ngày ngày đều muốn bế quan tu luyện.
Mỗi khi thành chủ phu nhân bế quan tu luyện, tâm trạng thành chủ vô cùng xấu.
Thành chủ không cần tu luyện nhiều, trước đây chưa thành thân, hắn thích nhất là một mình đứng trên đỉnh núi, cô đơn cúi đầu xuống nhìn khung cảnh dưới đỉnh núi đầy hiểm trở, cực ít người có thể nhìn rõ hắn, trong vòng vây của ma phong, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mờ mờ. Bây giờ sau khi thành thân, sở thích lại thay đổi, thích mỗi ngày dính lấy thành chủ phu nhân.
Nào biết được thành chủ phu nhân chỉ muốn tu luyện, không muốn quan tâm đến hắn.
Thế là toàn bộ người dân trong thành Thiên Ma phát hiện, thành chủ phu nhân vừa bế quan là thành chủ lập tức nổi giận ngay.
Lúc thành chủ nổi giận, ma phong tại thành Thiên Ma hoạt động vô cùng mạnh, gây khó khăn rất lớn cho việc ra ngoài của bọn họ.
Vì thế, quản gia không thể không gánh vác nguyện vọng của toàn dân trong thành, đi tìm thành chủ phu nhân nói chuyện, “Phu nhân, bây giờ người mới mười bảy tuổi mà đã là một võ tướng rồi, người không cần liều mạng như vậy đâu, thành thiên Ma là một nơi vô cùng an toàn, tuyệt đối sẽ không để người gặp phải nguy hiểm. Hơn nữa thực lực của thành chủ rất cao, ngài ấy sẽ bảo vệ người.”
Vốn dĩ thành chủ không kiên nhẫn để quản gia tới quấy rầy Trì Am, nhưng nghe được lời này, hắn im lặng nhìn về phía nàng, vô cùng tán thành lời quản gia nói.
Am Am chỉ cần vừa tu luyện là sẽ không ở bên hắn nữa.
Trì Am thầm cười khổ trong lòng, trên mặt lại nói: “Ta biết mà, nhưng ta cũng muốn trở nên lợi hại một chút, không muốn biến thành gánh nặng của Tư Ngang. Hơn nữa… Ta cũng rất muốn bảo vệ chàng ấy.”
Quản gia kinh ngạc nhìn nàng, dường như không rõ vì sao nàng lại nói như vậy.
Trì Am cũng không biết phải giải thích thế nào, từ góc độ của người dân trong thành Thiên Ma, thành chủ của bọn họ vô cùng lợi hại, thế gian khó có võ giả nào có thể sánh bằng. Nhưng nếu như là thiên ma thì sao? Sự tồn tại của thiên ma như thế, nó muốn biến một người trở thành bình chứa của mình, cuối cùng Tư Ngang sẽ ra sao đây?
Mặc dù nàng tin rằng Tư Ngang sẽ không đánh mất bản thân, biến thành vật chứa của ác ma, nhưng nàng lại không tin vào bản thân mình, ngộ nhỡ đến lúc đó đến cả nàng cũng bị thiên ma giết chết, để lại một mình nam nhân này trên đời thì sao đây?
Bất kể nói thế nào, nàng vẫn phải khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn, không thể trở thành gánh nặng của hắn được.
Chí ít, nàng phải đủ mạnh mẽ hơn để sống sót trong thế giới này.
Quản gia nghe xong lời nàng nói, lập tức không còn lời nào để nói nữa, trong lòng cũng có chút đồng cảm.
Về phần nam nhân kia, đã sớm được lời này dỗ dành nên rất vui vẻ, không ngờ Am Am lại nói muốn bảo vệ hắn cơ đấy. Ừm, tu luyện cũng hoàn toàn không thành vấn đề gì hết =v=
…
Bóng đêm thâm trầm, Trì Am đột nhiên tỉnh lại.
Nàng thốt ra tiếng rêи ɾỉ khó kìm nén, cơ thể đột nhiên co giật, khiến người đàn ông bừng tỉnh.
Hắn ôm nàng, phát hiện vẻ mặt nàng có vẻ đau đớn, không khỏi có hơi nóng ruột, muốn gọi nàng tỉnh dậy, nhưng phát hiện sức mình dùng quá lớn, trái lại còn làm nàng trông có vẻ khó chịu hơn.
Nam nhân để tay lên chỗ trái tim nàng, cảm nhận được sự khác lạ của cơ thể nàng, tóc tai bù xù chợt nhảy xuống giường, đang muốn lao ra ngoài thì lại chợt quay lại, dùng chăn mền ôm lấy người nằm giữa giường, cùng nhau đi ra khỏi cửa.
“Thành chủ…”
Thị vệ tuần tra thấy hắn ôm vật gì đó lao nhanh qua, con mắt đỏ ngầu, tóc tai rối tung, áo bào phồng lên, ma phong gào thét đi qua, rõ ràng chính là tà ma đáng sợ xuất thế, bị dọa sợ đến nỗi không dám động đậy, chờ đến lúc phản ứng kịp thì người đã chạy thật xa, biến mất phía sau núi.
Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ thành Thiên Ma đều cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, đều bùng tỉnh từ trong giấc ngủ.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Quản gia và một đám người đi qua, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng biến mất trong ma phong gào thét kia.
Mây đen trên bầu trời xoay vòng cuồn cuộn, ma phong xẹt qua, như quỷ khóc sói gào, dị tượng đáng sợ này, khiến cho người ta xém nữa cho rằng thiên ma sắp thức tỉnh.
Trong lòng mọi người đều hơi bất an, không biết đã có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, chỉ thấy Tư Tuỳ chạy tới, quần áo trên người bị ma phong xẹt qua rách tung tóe, hắn thở phì phò nói: “Thành chủ chạy về phía sau núi, mục tiêu là trận pháp phong ấn thiên ma.