Trì Am suy sút mấy ngày, vừa rồi mới vực dậy được tinh thần.
Cho dù như thế nào, cô cũng đã chết ở thế giới hiện thực rồi… Tuy rằng cô vẫn không hiểu vì sao mình đột nhiên lại chết? Nếu như đã chết rồi, người cũng đã tới đây rồi, cô trừ việc phải sống tiếp ra thì còn có thể như thế nào được nữa?
Trì Am xõa tóc đứng ở trước gương, nhìn chằm chằm người có khuôn mặt trắng bệch trong gương, hồi lâu sau không nhịn được sờ mặt mình.
Khuôn mặt của Trì An giống với cô tới chín phần, thứ duy nhất không giống đó là, bởi vì Trì An là người trong Huyền Môn, tu tập pháp thuật, dẫn linh khí trời đất đi vào cơ thể để rèn luyện nên ngũ quan càng thêm tinh tế xinh đẹp, làn da cũng như một loại gốm sứ tinh tế.
Dường như khiến ngũ quan vốn có của cô ấy sau khi được làm đẹp thêm thì càng tinh xảo.
Nhìn thấy “người” trong gương, Trì Am có cảm giác, thực ra bản thân chính là Trì An.
Cảm giác này quá kì lạ, nghĩ rồi, cô không nhịn được xoa nắm chiếc nhẫn trên ngón áp út trên bàn tay trái.
Chiếc nhẫn kết hôn mà Tư Ngang đeo lên cho cô.
Nói thật, khi Trì Am khó khăn lắm mới chấp nhận được việc sau này mình không còn nhìn thấy Tư Ngang nữa, ai mà biết được sau khi ngủ một giấc tỉnh lại, liền thấy chiếc nhẫn kết hôn mà Tư Ngang tặng cô khi đó cũng theo tới, còn đeo ở trên ngón tay cô, ngay lúc đó cô liền hoang mang.
Sau đó cô lại thử tháo nó xuống, phát hiện nó vẫn dán chặt trên ngón tay cô, trừ khi cô chặt ngón tay đi, nếu không thì không thể tháo ra được.
Trì Am không khỏi nhớ tới lời Tư Ngang nói khi đó, nói rằng nó đã trở thành linh khí của cô, cô không thể nào tháo nó ra được.
Lúc đó cô tưởng rằng Tư Ngang đang đùa… Tuy anh chưa bao giờ đùa, nhưng là một người có tam quan bình thường, sao cô có thể tin lời kỳ lạ này được?
Bây giờ, cô lại tin điều đó thật rồi.
Trì Am lập tức tê dại cả sống lưng, không nhịn được mà nghi thần nghi quỷ nhìn xung quanh, sợ Tư Ngang sẽ trực tiếp nhảy ra bóp chết cô ngay lập tức… Không chừng khi Tư Ngang biết cô chết, tưởng rằng cô tự mình bỏ trốn thì làm sao?
Bây giờ cô cũng có thể xuyên việt tới thế giới có quỷ này rồi, nếu như Tư Ngang đuổi theo từ thế giới thực tới, cô cũng không thấy kì lạ.
Cảm giác mà Tư Ngang cho cô chính là như vậy.
Sau khi Trì Am điều chỉnh xong cảm xúc, chết tử tế cũng không bằng sống an nhàn, cô chỉ có thể bắt đầu chấp nhận cuộc sống của “Trì An” thôi.
Đầu tiên cô phải cố gắng tu tập pháp thuật Huyền Môn, bảo đảm bản thân có thể sống sót trong thế giới nguy hiểm này, nếu không sẽ giống như ba mẹ và ông nội của Trì Am, cuối cùng đều chết trong nhiệm vụ, sau khi chết bị bách quỷ cắn nuốt linh hồn, còn chẳng thể luân hồi được.
Cô biết được từ trong kí ức của Trì An, rằng thiên sư của Huyền Môn luôn chết rất thảm.
Trì Am tìm kiếm trong nhà họ Trì, đầu tiên là lấy thù lao làm nhiệm vụ bắt quỷ cổ trạch ra, khi đó trong bao lì xì mà người đàn ông mặc vest kia đưa có 3000 tệ, còn có 10000 chuyển thẳng vào trong thẻ, nhiệm vụ lần này cô có được thù lao 13000 tệ, nếu như tiết kiệm một chút, có thể sống nửa năm không có vấn đề gì.
Nhưng Trì Am còn là một thiên sư cần tu luyện, chút tiền này không đủ để cô tiêu.
Trì Am vừa tính toán trong lòng nên tiêu món tiền này như thế nào, vừa bắt đầu tu luyện “Hỗn Nguyên Tâm Kinh”.
“Hỗn Nguyên Tâm Kinh” là một bộ nội công tâm pháp của nhà họ Trì, trong Huyền Môn, mỗi một gia tộc đều có thứ nhét đáy hòm nhà mình, “Hỗn Nguyên Tâm Kinh” chính là một trong những kỹ năng nhét đáy hòm nhà họ Trì. Tuy rằng nó không phải là nội công tâm pháp tốt nhất nhưng phù hợp với thể chất của người nhà họ Trì nhất, nó có một đặc điểm, đó là tuy thời gian trước tu tập chậm, nhưng khi thời gian tu luyện sau thành công rồi thì sẽ có uy lực vô tận, thậm chí có thể phi thiên độn địa.
Đương nhiên, những điều này chỉ là truyền thuyết thôi, có thể phi thiên độn địa thật hay không cũng không biết được, dù sao thì trong xã hội khoa học bây giờ, rất ít có người có thể tu luyện được tới trình độ đó, nhiều nhất cũng là cơ thể uyển chuyển hơn người bình thường một chút, vượt nóc băng tường cũng không vấn đề gì thôi.
Trì Am dựa theo như kí ức trong đầu, ngồi tu luyện mấy ngày xong, liền phát hiện ra cơ thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tinh thần cũng trở nên tốt hơn, cô có kí ức của Trì An, lúc tu luyện “Hỗn Nguyên Tâm Kinh” có thể luyện ít nhưng kết quả được nhiều, cứ như “Hỗn Nguyên Tâm Kinh” này được tạo ra cho cô vậy.
Trừ tu luyện “Hỗn Nguyên Tâm Kinh” ra, Trì Am cũng học pháp thuật Huyền Môn, học vẽ bùa, đọc “Bách Quỷ Lục”.
“Bách Quỷ Lục” là thứ mà người trong Huyền Môn bắt buộc phải đọc thuộc, chỉ có đọc thuộc nó, lúc bắt quỷ, gặp phải ma quỷ mới có thể biết được lai lịch và pháp thuật xử lý chúng.
Lúc Trì An không có nhiệm vụ thì thích làm trạch nữ, trừ ra ngoài mua những đồ sinh hoạt cần thiết và vật phẩm tu luyện ra, thì vẫn luôn ở trong nhà tu luyện, đúng là trạch tới mức ra kỷ luật luôn.
Bây giờ Trì Am cũng theo quỹ đa͙σ sinh hoạt của chính “Trì An” mà sống, mỗi ngày mở mắt ra sẽ tu luyện tu luyện, cho dù buổi tối đi ngủ, trong giấc mơ cũng đều là tu luyện.
Trạch như vậy suốt ba tháng trời, cô gần như đã hiểu rõ hết những kí ức và kĩ năng mà Trì An để lại cho cô.
Nếu không phải Mao Mẫn lo lắng cho cô, không nhịn được chạy tới gõ cửa thăm thì Trì Am có thể tiếp tục tu luyện tiếp như vậy.
“Dì Mao, sao dì lại tới đây?” Trì Am vừa rót trà cho bà ấy vừa cười hỏi.
Mao Mẫn đánh giá cô, thấy sắc mặt cô khá tốt bèn thở phào một hơi rồi nói rằng: “Mấy tháng con không ra ngoài, dì lo con lại mặc kệ sức khỏe mà tu luyện lung tung. Chuyện tu luyện phải có quy luật, kị nhất là liều lĩnh, nếu không thì chắc chắn sẽ có hại cho cơ thể.”
Trì Am cười với bà ấy: “Bây giờ con rất khỏe mà, vết thương trên người đã khỏi rồi ạ.”
Mao Mẫn đột nhiên phát hiện, một thời gian không gặp, hình như đứa trẻ này thay đổi rất nhiều. Trước đây có lẽ là tuổi nhỏ ba mẹ đã mất, lúc thiếu thời ông nội bị bách quỷ cắn nuốt mà chết, sự tổn thương để lại cho Trì An quá to lớn, khiến nơi mi tâm Trì An luôn có chút tối tăm, vẫn luôn cố gắng muốn bản thân trở lên mạnh mẽ, chém hết ác quỷ hại người báo thù cho người thân, thành ra cô gái nhỏ tuy rất xinh xắn nhưng lại bị sự tối tăm phá hủy đi vẻ bề ngoài của cô.
Bây giờ sự tối tăm giữa mi tâm đã bớt đi nhiều, đôi mắt trong suốt, cười vô cùng ôn hòa, khiến người ta có cảm giác là một cô gái ấm áp như ánh mặt trời, rất dễ khiến người ta nảy sinh thiện cảm.
Trong lòng Mao Mẫn có chút vui mừng.
Hôm nay Mao Mẫn tới đây, trừ thăm Trì Am xem cô có mặc kệ sức khỏe mà cố tình tu luyện hay không, thì còn nói với cô nhiệm vụ mới nhận gần đây.
Trấn Ô Ti có nơi chuyên nhận nhiệm vụ ở bên ngoài, cũng có người chuyên quản lý chuyện này, người có hứng thú có thể tới sảnh nhiệm vụ nhận nhiệm vụ để kiếm tiền, dù sao thì thiên sư cũng phải sinh hoạt ăn cơm mà.
Bản lĩnh của Mao Mẫn không tệ, trừ những nhiệm vụ công khai này, tự bản thân bà ấy cũng có đường riêng để nhận một số nhiệm vụ tư nhân kiếm thêm.
“Bây giờ có một nhiệm vụ, thù lao cũng khá cao, chỉ là...”
Trì Am thấy bà ấy ngập ngừng liền hiểu chắc nhiệm vụ này hơi có vấn đề, nhưng có thể đến cả thiên sư có đa͙σ hạnh cao thâm của Huyền Môn cũng không nhìn ra được vấn đề có lớn hay không, cho nên Mao Mẫn cũng không biết có nên gọi cô theo hay không nữa.
Thiên sư Huyền Môn trừ tự giác tu luyện ra thì còn phải có sự rèn luyện vô cùng nhiều, có kinh nghiệm bắt quỷ phong phú mới có thể trở thành thiên sư đủ tư cách, bế môn đối với thiên sư mà nói lại là bất lợi. Bản thân Mao Mẫn cũng là như vậy, bà ấy biết sau này Trì An sẽ đi trên con đường làm thiên sư này, vậy thì bắt buộc phải để cô ấy tham gia càng nhiều cuộc rèn luyện hơn, đây là trách nhiệm của cuộc đời bà ấy.
“Dì Mao, dì hiểu con mà, con muốn thành thiên sư lợi hại, chém hết ác quỷ trên đời, báo thù cho người thân, cho nên cho dù khó khăn như thế nào, con vẫn sẽ cố gắng.” Trì Am cười với bà, nhẹ giọng nói: “Dì Mao nói về nhiệm vụ lần này với con đi.”
Mao Mẫn thấy vậy, biết được quyết định của cô, chỉ đành thở dài một tiếng.
“Gần đây Huyền Môn nhận được một nhiệm vụ, người đưa ra nhiệm vụ là một nhà đầu tư. Nhà đầu tư đó lên kế hoạch dự án một sơn trang nghỉ dưỡng vào năm ngoái, nhưng mà sơn trang nghỉ dưỡng vừa được xây dựng không lâu, nhà đầu tư kia mời bạn bè và cấp dưới tới nghỉ dưỡng trải nghiệm, không ngờ rằng trong sơn trang nghỉ dưỡng liên tiếp có người chết, nhưng cảnh sát cũng không tra ra được nguyên nhân cái chết của những người đó, cho nên nhà đầu tư kia muốn mời chúng ta tới xem thử có phải có quỷ tác loạn hay không.”
Những người chết ở sơn trang nghỉ dưỡng kia trông rất kinh khủng, dường như trước lúc chết đã chịu đau đớn cực kì lớn, nhà đầu tư lo ma quỷ làm điều ác lần này quá lợi hại nên muốn mời nhiều thiên sư Huyền Môn hơn một chút tới để bắt quỷ, cho nên lần này mời rất nhiều thiên sư.
Ông Bùi, Mao Mẫn đã nhận nhiệm vụ lần này, còn có một số thiên sư không thấy có gì to tát chỉ coi như là một lần du lịch suối nước nóng cũng báo danh tham gia, trong đó có người trẻ tuổi rải gạo nếp Hầu Thiên Dương, thanh niên hàm hậu Hạ Triết cùng đi bắt quỷ ở cổ trạch lần trước với Trì Am.