Tốc độ chim đại bàng khổng lồ cực kỳ nhanh, chưa tới nửa ngày Trì Am đã thấy sơn cốc sâu đằng sau rừng rậm.
Thật ra thế giới này có rất nhiều địa hình giống nhau, lúc trước một đường vừa đi vừa trốn tránh nên không quan sát kỹ, cũng không thể nhận ra hoàn toàn. Nhưng cô rất nhanh có thể nhận ra cả đám rắn cuộn thành từng núi bên ngoài sơn cốc kia.
Đại bàng lao vút xuống dưới, quặp một con rắn lên nuốt chửng xuống bụng.
Những con rắn khác phát hiện đại bàng, nhanh chóng tẩu tán bốn phía, nào còn dám nhàn nhã phơi nắng trên cỏ nữa.
Người trên lưng chim đại bàng lục tục trượt xuống, Tư Ngôn nhấc gói to khỏi móng ưng, Trì Am cũng cầm balo của mình, đồ trong balo là những thứ cô muốn đưa về thế giới chiều không gian thứ mười lăm.
Tư Ngang liếc mắt sơn cốc kia, hỏi: “Là nơi này đúng không?”
Trì Am gật đầu nhìn anh: “Đúng vậy, em phải đi rồi, mọi người cũng nhanh lên đường đi!”
Tư Ngôn xách gói to kia, cười nói: “Không vội, bên kia cách nơi này cũng không xa, rất nhanh có thể đến nơi.”
Trì Am ‘ồ’ một tiếng, kỳ quái hỏi: “Tư Ngôn, sao anh cũng đi theo?” Không phải mỗi thế giới chỉ có một chiếc chìa khóa, chỉ cho phép một người trở về à?
Tư Ngôn cười ngây ngô: “Không phải tôi cướp được chìa khóa số 58 hay sao? Tuy là chìa khóa cửa thế giới chiều không gian thứ năm mươi tám nhưng cũng có thể thử xem có thể mang tôi về thế giới chiều không gian thứ ba không. Nếu không được thì thôi không nói, nếu được thì theo đại nhân về xử lý những việc cần làm.”
Trì Am không còn gì để nói.
Thôi được rồi, cô cũng hy vọng Tư Ngôn có thể theo Tư Ngang trở về, có Tư Ngôn trông chừng, dù vị kia lại phát bệnh nặng thì chắc cũng không tự giày vò mình rồi đâm đầu vào chỗ chết đâu nhỉ?
Nghĩ đến đây, Trì Am lại nhìn Tư Ngang.
Tư Ngang dùng đôi mắt đỏ máu kia lặng lẽ nhìn cô, màu đỏ không sạch sẽ kia lại không hề phá hỏng sự tuấn tú của anh mà ngược lại còn có vẻ tà dị vô cùng.
Trì Am thấy anh như vậy thì dù có lo lắng cũng đành phải an ủi bản thân, chỉ cần năm năm là gặp lại rồi, đến lúc ấy cô nhất định sẽ cố gắng chữa trị cho anh, nhất định có thể chữa khỏi.
Nghĩ đến đây, Trì Am tiến lên ôm lấy anh: “Tư Ngang, em phải đi về rồi, hẹn anh năm năm sau! Hy vọng đến lúc đó anh vẫn còn nhớ em.”
“Anh vẫn sẽ nhớ em.” Tư Ngang không vui nói, dùng sức ôm cô, nhấc bổng cả người cô lên.
Anh vùi mặt vào hõm cổ cô, hít sâu một hơi mùi hương trên người cô, tiếp tục nói: “Năm năm sau em nhất định phải trở về, biết chưa?” Nếu cô không trở về… mặt anh lộ vẻ dữ tợn, đáy mắt đỏ sẫm như máu.
Trì Am ‘ừ’ một tiếng thật mạnh.
Tư Ngôn lặng lẽ xoay người nhìn bầu trời, tiện thể nhìn con đại bàng khổng lồ đang ở trước sơn cốc tìm rắn ăn kia, chờ hai vị bên cạnh lưu luyến chia tay.
Cuối cùng, vẫn là Trì Am đẩy Tư Ngang ra: “Được rồi, em phải đi rồi, hai người cũng đi đi.”
Cô nhận gói to trong tay Tư Ngôn, cười với hai người, chui vào hang động thông suốt sơn cốc.
“Am Am!” Tư Ngang gọi với theo cô.
Trì Am quay đầu nhìn hai người, phất tay lớn tiếng nói: “Tư Ngang, năm năm sau khi em đến nơi này, hi vọng anh có thể đến đón em. Có được không?”
“Được!”
Trì Am lại nhìn anh một cái thật sâu, bước vào lối thông sơn cốc hẹp hòi ẩm ướt.
So với lúc tới gian nan, cả đoạn sơn cốc khi về đều không gặp rắn. Ngẫm lại thì cũng nhờ con đại bàng khổng lồ mổ rắn ăn như quà vặt vừa rồi, nuốt một con lại mổ một con, dọa sạch bầy rắn chạy tứ tán, đương nhiên không có rắn dám ló đầu ra.
Trì Am bình an thông qua đường vào sơn cốc, rất nhanh đã thấy Cố Duy đang chờ sẵn bên kia.
Trông Cố Duy có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng tinh thần cũng còn tốt.
Thấy Trì Am xuất hiện, trên mặt Cố Duy lộ ra nụ cười vui sướиɠ, đi tới nói: “Cô Trì, cuối cùng cô cũng tới.”
Trì Am đánh giá đối phương một hồi, giao gói to Durer nhờ đưa cho anh ta: “Cố Duy, tôi có thể hỏi một chút vì sao anh lại ở đây không?”
Cố Duy liếc cô một cái: “Tôi cũng chuẩn bị trở về.”
“Cái gì?”
Thấy cô có vẻ giật mình, Cố Duy thoải mái đáp: “Lúc cướp đoạt chìa khóa cửa tôi cũng cướp được một chìa khóa, là chìa số 75.” Không chờ cô hỏi tiếp, anh ta nói hết lời: “Chỉ cần nắm được chìa khóa cửa, dù là chìa khóa thế giới khác cũng có thể trở lại thế giới của mình.”
Trì Am lại sửng sốt, hoàn toàn không biết còn có chuyện như thế.
Khi tìm chìa khóa cửa, người tới từ thế giới nào đều tập trung tìm chìa khóa của thế giới ấy, hoàn toàn không có cách nào tìm được chìa của thế giới khác. Cũng vì quy tắc này khiến ai nấy đều cho rằng chì có chìa khóa tương ứng mới mở được cửa trở về. Mà mỗi thế giới chỉ có một chìa, dẫn tới bọn họ cho rằng chỉ một người về được.
“Đương nhiên, rất ít người biết việc này, hy vọng cô Trì đừng để lộ ra ngoài.” Cố Duy nói.
Trì Am gật đầu, hiểu ý của anh ta. Nếu để người của Thế giới vô vực biết chìa khóa thế giới khác cũng về được sẽ khiến nhân loại giết hại lẫn nhau. Còn không bằng để bọn họ vẫn luôn tin chắc chỉ có chìa khóa tương ứng mới về được thì hơn. Về phần có thể giấu bao lâu… không ai có thể biết được. Dù sao sau này sẽ ngày càng nhiều người tiến vào Thế giới vô vực, đến lúc đó rồi chế định quy tắc cũng không muộn.
Về phần sau này Thế giới vô vực sẽ biến thành thế nào đều không phải chuyện cô nên quan tâm.
Trì Am suy nghĩ cẩn thận, tâm tình cũng thoải mái vô cùng.
Chủ yếu là cô nhớ tới trong tay Tư Ngôn cũng có một chìa khóa khác. Tuy lúc ấy Tư Ngôn cướp chìa của người thế giới khác chỉ là vì muốn thử nghiệm, nhưng giờ xem ra Tư Ngôn sẽ theo Tư Ngang về thế giới chiều không gian thứ ba.
Có Tư Ngôn ở cạnh trông chừng, cô càng thêm yên tâm.
Sau khi hai người nói rõ thì lập tức xuất phát.
Sống tại Thế giới vô vực năm năm, hai người đều thân thủ bất phàm, đi trong sơn cốc cũng không đến mức lảo đảo nghiêng ngả, nguy hiểm trập trùng như khi mới tới. Hiện tại hai người đi đường chẳng khác nào du lịch dã nɠɵạı, gặp phải đám động vật to lớn thì kịp thời trốn đi, chờ chúng nó rời đi rồi lại tiếp tục tiến tới là được.
Bởi vì hai người đều có chìa khóa cửa nên không cần phòng bị lẫn nhau, hơn nữa Cố Duy cũng biết thực lực của Trì Am, chỉ cần đầu óc không có tật thì sẽ không trở thành kẻ địch của cô gái này.
Vì vậy không khí giữa hai người rất nhẹ nhàng, trên đường nếu không có nguy hiểm gì thì cũng nói chuyện phiếm.
“Sao Durer không cướp chìa khóa?” Trì Am hỏi, nếu biết chỉ cần chìa khóa là có thể trở về, Durer cũng nên cướp đoạt mới phải.
Cố Duy thở dài: “Durer đúng là muốn cướp, nhưng khi ấy động vật phát cuồng, thậm chí có rất nhiều người các thế giới chưa kịp lấy được chìa khóa… Lần này chỉ có bốn mươi tám người lấy được chìa khóa cửa, muốn nhân dịp rối loạn cướp đoạt cũng không dễ dàng. Durer chỉ đành từ bỏ.”
Trì Am ‘à’ một tiếng, nhìn về phía anh ta: “Vậy còn anh? Sao anh nhất định phải chấp nhất trở về?”
Cố Duy cầm gói căng phồng kia, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Tôi nhất định phải trở về, bởi vì tôi phải đưa mấy thứ này về tới cho những người cần.”
“Những thứ này là gì?” Trì Am tò mò hỏi.
“Là dược liệu.” Cố Duy trả lời: “Dược liệu có khả năng trị liệu vài loại ung thư, thế giới của chúng ta không có, mà trong Thế giới vô vực lại nhan nhản khắp nơi. Tôi đem chúng nó về là có thể cứu sống rất nhiều người.”
Nghe nói như vậy, cuối cùng Trì Am cũng nhìn kỹ anh ta.
Từ lúc cô tiến vào thế giới này, Cố Duy luôn cho cô cảm giác hơi kỳ lạ. Hơn nữa, sự quen thuộc và cảnh giác của anh ta ở Thế giới vô vực khiến người ta không thể không nghi ngờ có người sớm hướng dẫn anh ta rồi. Giờ xem ra đúng là như vậy.
Đến lúc này rồi, Cố Duy cũng không giấu cô nữa.
Thật ra, Cố Duy tiến vào Thế giới vô vực là có mục đích.
“Tôi có một trưởng bối từng thành công trở về từ Thế giới vô vực, còn mang về vài loại thực vật giá trị cực kỳ cao. Ông ấy là một bác sĩ. Ông ấy cảm thấy Thế giới vô vực chẳng khác nào bảo tàng. Nếu không phải Thế giới vô vực hạn chế, ông ấy thậm chí hi vọng con người có thể tới nơi này khai thác, tìm kiếm càng nhiều thứ hữu dụng… Chắc cô cũng biết, bởi vì con người đòi lấy quá mức, đủ loại tài nguyên địa cầu đều dần khô kiệt. Mà Thế giới vô vực thần kỳ chính là một bảo tàng lớn vô cùng. Tôi tin rằng chỉ cần người hiểu biết về Thế giới vô vực đều sẽ động tâm tư…”