Giữa trưa tỉnh lại, Trì Am mặt không đổi sắc kéo thân thể chua xót đứng dậy, trước tiên đứng dậy ăn cho no bụng, sau đó đi vệ sinh cơ thể, tắm rửa sạch sẽ, giặt ga giường, chăn chiếu sạch sẽ xong, cô mang theo kiếm đi ra ngoài.
Trì Am đi dạo trong sơn cốc, gặp được Karona hiếm khi không ra ngoài, cô hỏi xem đội trưởng đội đi săn sống ở đâu.
“Cô tìm anh ta sao?” Karona tròn mắt ngạc nhiên nhìn cô như thể đang nhìn một kẻ không sợ chết.
Trì Am ừ một tiếng: “Làm phiền cô nói cho tôi biết, tôi có chuyện cần tìm anh ấy.”
Karona không hiểu tại sao Trì Am lại cứ chấp nhất với đội trưởng đội đi săn như vậy, nên chỉ có thể nói: “Thực ra tôi cũng không biết nữa. Tôi không thuộc đội đi săn, bình thường cũng không chú ý đến chuyện đó. Cô có thể hỏi người ở phòng đăng ký. “
Trì Am cảm ơn cô ấy rồi đi hỏi người ở phòng đăng ký.
Người kia nghi ngờ nhìn cô hồi lâu, không nói cho cô biết mà nghiêm túc cảnh cáo cô: “Cô Trì, anh ta là người rất nguy hiểm. Vì tính mạng của cô nên tôi không thể nói cho cô biết.”
Trì Am thấy đối phương sống chết cũng không chịu nói cho mình biết, cuối cùng không còn cách nào khác chỉ có thể thất vọng rời đi.
Thôi quên đi vậy, chờ đến lúc đi săn chắc là cũng có thể nhìn thấy anh ấy đúng không?
Nghĩ đến đó, Trì Am liền tìm một nơi bí mật để bắt đầu luyện kiếm.
Một ngày trôi qua thật nhanh, cũng có nghĩa ba ngày nghỉ ngơi đã kết thúc, ngày mai họ sẽ phải bắt đầu dốc toàn lực cho công việc và nỗ lực hết mình vì cuộc sống tương lai trong Thế giới vô vực này.
Trì Am luyện kiếm đến khuya mới về, vừa bước vào cửa đã bị ném xuống giường.
Người cô đầy mồ hôi, bốc mùi khó ngửi, thế mà người đàn ông nào đó còn có thể ôm cô cho được, Trì Am không thể không hoài nghi cái mũi của anh có phải hỏng rồi không, đang nghĩ ngợi thì đột nhiên anh đẩy cô ra.
“Am Am...”
Không hiểu sao Trì Am lại nghe thấy sự tủi thân trong giọng điệu của anh, không biết anh tủi thân việc gì nữa. Cô tranh thủ lúc anh buông ra vội vàng đứng dậy đi vào nhà tắm, tắm rửa sạch sẽ.
Trong bóng đêm, người đàn ông vẫn đi theo cô như cái đuôi, đứng ở cửa phòng tắm nhìn cô.
Trì Am: “...”
Quên đi, trời tối như vậy chắc anh cũng không thể nhìn thấy gì đâu.
Trì Am tự an ủi mình rồi thoải mái lấy nước tắm rửa. Nếu cô biết đối với những người ở chiều không gian thứ ba, những tên điên trong chiến tranh này có tầm nhìn ban đêm cực tốt, ban đêm không có ánh sáng cũng không thể cản trở họ thì cô nhất định sẽ đạp anh ra ngoài.
Người đàn ông nhìn cô sờ soạng tắm rửa trong bóng tối, sau khi cô tắm xong chưa kịp lau sạch nước trên người thì anh đã vươn tay ôm lấy cô, nâng cô lên, ngửi mùi trên người cô, phát hiện không có mùi của người đàn ông khác trên người cô như vừa rồi thì mới vui vẻ ôm cô trở lại giường.
Trì Am bị anh ngửi tới ngửi lui làm cho choáng váng, sau đó chợt nghĩ ra, đã hiểu mang máng liền hỏi thăm dò: “Anh…” Muốn hỏi anh là có phải hôm nay cô không cẩn thận va vào một người đàn ông rồi bị anh ngửi thấy không, nhưng tiếc là đã bị anh chặn miệng lại rồi.
Cô cố gắng hết sức để nhìn trừng to mắt với anh, muốn làm cho anh biết thế này là không đúng, nhưng người đàn ông kia căn bản hoàn toàn coi như không thấy.
Đêm này vẫn kịch liệt như những đêm đã qua.
Cuối cùng, khi Trì Am dựa vào vòng tay anh chìm vào giấc ngủ, cô lại mơ hồ tự hỏi ngày mai mình nên tham gia đội thu lượm hay đội đi săn, nếu cô tham gia đội đi săn thì liệu có thể gặp anh vào ban ngày không? Sau đó anh có còn chạy trốn nữa không?
Nhưng đợi đến khi Trì Am đến đội đi săn thì mới phát hiện đội trưởng của đội đi săn đúng là một kẻ tùy hứng, bình thường rất buông thả, không hay xuất hiện, gần đây cũng không đi làm nhiệm vụ, thế là Trì Am liền quay đầu đi.
Cô tham gia đội thu lượm của Karona.
Karona thấy cô đến thì rất vui, vỗ vai cô nói: “Trì, tuy đội thu lượm của chúng tôi không bằng đội đi săn, nhưng sẽ an toàn hơn rất nhiều. Chỉ cần tránh động vật thì sẽ không có nguy hiểm gì.”
Trì Am ừ một tiếng.
Susanna cũng tham gia đội thu lượm, bây giờ đang đi cùng với bạn trai, khi ngồi trên xe hai người liên tục dính lấy nhau nên bị Giles mắng mấy câu.
Giles cũng tham gia đội thu lượm.
Trong sơn cốc có tổng cộng 20.000 người, với một sơn cốc rộng lớn như vậy thì con số này thực ra không nhiều, mỗi người đều được phân công lao động, mỗi đội chỉ có một đội trưởng, nhưng có nhiều ŧıểυ đội, có ŧıểυ đội trưởng chịu trách nhiệm.
Xe đưa mọi người đến trước rừng cây, cất xe vào chỗ bí ẩn xong cả nhóm cùng đi vào rừng.
Lần này nhiệm vụ thu thập của họ là đi lấy mật ong, chỗ lấy đồ không xa, đi tới đi lui cũng mất ba ngày, mọi người đều mang theo một cái thùng kim loại kín. Cái thùng kim loại này rất nhẹ và mỏng, là một loại hợp kim được người của chiều không gian thứ năm chế tạo ra, rất dễ sử dụng, được sử dụng để đóng gói đồ đạc mang đi khi đi ra ngoài.
Nghe nói những người đó đang chuẩn bị sử dụng nó để chế tạo ô tô, nếu có thể sử dụng để đi trong rừng thì sẽ khiến loài người có thể tiến xa hơn trong tương lai.
Lần này họ đi trên một con đường hoàn toàn khác.
Phải mất một ngày rưỡi mới đến đích.
Khi nhìn thấy những con ong to bằng bắp chân, mặt Giles tái mét, anh ta lập tức hối hận vì đã tham gia đội thu lượm. Anh ta nên ở căn cứ, ở đó an toàn hơn là đi thu lượm đồ.
Cho dù Giles có hối hận thế nào đi chăng nữa thì anh ta cũng đã đến đây rồi, nên tất nhiên cũng sẽ không thể quay đầu.
Động vật trên thế giới này rất to lớn, tổ ong kia cũng to đến mức không thể tưởng tượng nổi, treo người trên cây cao trăm mét.