Trì Am không muốn nhìn hắn ta, nàng chưa bao giờ ngờ được vị Hiên Viên Hoàng này hóa ra lại là một tên lưu manh giả danh trí thức như vậy.
Hai người trở về khiến thành Thiên Ma, thậm chí là toàn bộ Đại lục Vũ Thiên đều chấn động, ánh mắt mọi người đều tập trung vào thành Thiên Ma, như thể đang chờ xem bao giờ thì ma đầu kia đại khai sát giới.
Họ hoàn toàn không tin tưởng việc thiên ma sẽ chuyển sang ăn chay, phải biết là trong lịch sử khi thiên ma xuất hiện sẽ tạo thành sát nghiệt, gần như tàn sát hết toàn bộ lục địa. Thiên ma chịu sự khống chế của ma tính, chỉ có giết chóc mới khiến cho hắn cảm thấy vui vẻ, căn bản không có tình cảm mà nhân loại nên có, là một đại Ma đầu chính cống.
“Không giết!” Thiên ma lạnh lùng nói.
Hiên Viên Hoàng bị tổ tiên đẩy đến làm thuyết khách thận trọng nói: “Hoàng thúc, người nói thật sao?”
Nam nhân liếc mắt nhìn qua, rốt cục thì Hiên Viên Hoàng cũng quỳ xuống, dù sao bây giờ cũng không có người ngoài, không cần duy trì thể diện Hoàng đế, quỳ thì quỳ.
“Ừ, không giết, Am Am sẽ không vui.”
Nghe nói như thế, Hiên Viên Hoàng mừng muốn phát khóc, quả nhiên nữ nhi Trì gia có được sức mạnh khống chế Thiên ma. Các vị tổ tiên hồi đó thật quá anh minh thần võ, thậm chí còn biết dùng nữ nhi Trì gia để kiềm chế thiên ma, khiến Ma đầu cũng đổi sang ăn chay.
Sau khi nhận được câu trả lời, Hiên Viên Hoàng vô cùng phấn khởi rời đi, cuối cùng cũng không cần canh giữ ở thành Thiên Ma nữa.
Sau khi Hiên Viên Hoàng đi rồi, Trì Am nhìn hắn, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đỏ rực bên thái dương, thở dài một hơi.
Nam nhân nghiêng đầu nhìn nàng, vẻ mặt căng cứng, chẳng lẽ nàng vẫn còn không vui.
“Không phải ta không vui, thực ra ta rất vui.” Trì Am cười nhẹ nói: “Thật đó, ta không ngờ chàng thức tỉnh thành thiên ma mà còn có được ý thức của chính mình, thậm chí còn không giết ta...”
“Nói vớ vẩn!” Sắc mặt hắn lạnh lùng nói: “Ta đã nói rồi, ta nhớ kỹ khí tức trên người nàng, ta sẽ không giết nàng.” Ngừng một lát, hắn lại nói tiếp: “Nếu không phải nàng kịp thời đánh thức ta thì ta sẽ bị ma tính trong người khống chế, đến lúc đó sẽ đại khai sát giới đến khi tất cả sinh linh đều chết đi thì mới thôi, đây là ý nghĩa tồn tại duy nhất của thiên ma.”
Nhưng hắn nhớ kỹ khí tức của nàng, chỉ cần nàng ở đó thì hắn sẽ cố gắng kiềm chế bản năng của mình, không giết người, không để nàng rời đi.
Trì Am vô cùng vui sướиɠ nhào vào trong ngực hắn.
Đáng tiếc còn chưa kịp bổ nhào vào thì đã thấy hắn giơ tay ra đè lại, sau đó cẩn thận ôm nàng, đỡ cho nàng cụng vào làm mình bị đau, sau đấy bật khóc nức nở.
Tuy là thấy nàng khóc hắn cũng cảm thấy rất thú vị.
May là Trì Am không biết suy nghĩ biến thái của hắn, nếu không nhất định sẽ mắng chửi người. Làm nàng khóc chẳng lẽ rất thú vị à? Nam nhân khiến người mình thích khóc mà lại thấy thú vị sao? Không biến thái thì là cái gì?
Ờm, sự tồn tại của thiên ma theo một nghĩa nào đó thì thật ra cũng là biến thái mà.
…
Từ sau khi thiên ma thức tỉnh, thành Thiên Ma đã thay đổi từng ngày.
Đỉnh núi tràn ngập ma khí đột nhiên nghênh đón ánh nắng đã mất đi từ lâu, mặc dù ma phong không hoàn toàn biến mất nhưng sẽ không gây tổn thương cho võ giả, những thương nhân dưới chân núi cuối cùng cũng có thể mang theo hàng hóa đến thành Thiên Ma giao dịch.
Hoa mộc sương trên núi ngày càng sinh sôi mạnh mẽ, biến ma vực màu đen ban đầu thành biển hoa, ánh nắng mặt trời chiếu xuống đầy khắp núi đồi, đẹp như tiên cảnh.
Trong vòng một năm thành Thiên Ma đã trải qua sự thay đổi hoàn toàn, biến thành một thế giới như thiên đường.
Nó đứng sừng sững trên đỉnh núi, nơi cao nhất phủ đầy tuyết trắng, tuyết trắng mênh mang trong mây mù lượn lờ, thành trì trên đỉnh núi huyên náo tiếng người. Ngày càng có nhiều người đến thành Thiên Ma vốn đã biệt lập với bên ngoài, khiến nơi này ngày càng nhiều sức sống hơn.
Nhưng cho dù có bao nhiêu người đến thì cũng không có ai dám gây chuyện trong đây.
Bởi vì thiên ma bên trong thành Thiên Ma một lời không hợp liền đại khai sát giới, không ai dám đi chọc hắn phát điên lên.
Gần trưa, một nam một nữ đang ngồi tại một quán trọ ở thành Thiên Ma ăn trưa, hai người ngồi bên cửa sổ, từ đây có thể nhìn thấy những người đi bộ qua lại dưới đường.
“Náo nhiệt quá.” Trì Am đột nhiên nói, ánh mắt đầy ý cười rạng rỡ, như những ngôi sao nhỏ.
Nam nhân mặt không thay đổi nhìn nàng, bóc tôm cho nàng.
Trì Am há miệng ăn con tôm hắn bóc, sau đó cười híp mắt đút một con cho hắn, cười nói: “Con tôm này ăn ngon không? Nghe nói đây là tôm hùm thượng hạng do Lãnh Hương Tuyền nuôi, ăn ngon vô cùng… Ừm, Thực sự rất ngon. “
“Không có cảm giác gì cả.” Nam nhân nói giọng lãnh đạm.
Trì Am nhìn hắn: “Nhưng ta thấy rất ngon.”
Hắn cười lạnh một tiếng: “Ta lại không cần ăn cái gì.”
Trì Am đột nhiên quăng thứ trong tay đi, bổ nhào vào trong ngực hắn, mặc dù bị đụng đau nhưng vẫn ôm mặt hắn hôn “chụt chụt” mấy cái, nói: “Tư Ngang, đừng lạnh lùng như vậy, cười một cái đi mà.”
Đôi mắt đỏ rực của hắn nhìn nàng, rồi từ từ nở một nụ cười tà ác.
Không chỉ có như vậy, giọng nói lạnh lùng ban đầu của hắn cũng đã thay đổi, trở nên vô cùng mềm mại, hắn ôm lấy người nàng, hôn lên khóe miệng nàng, nói: “Muốn ta cười thì phải dùng cơ thể lấy lòng ta, thế thì ta sẽ cười cho nàng xem.”
Trì Am: “...”
Bị nhốt trong phòng nửa tháng không thể xuống giường, Trì Am không còn muốn chọc cho hắn cười nữa.
Nàng vùi mặt vào gối, sụp đổ nói: “Tại sao chàng lại trở nên như thế này? Quá thất thường, chàng không thể là người bình thường được sao?”
Nam nhân ngồi ở mép giường, mái tóc buông xõa trông như một Ma đầu nói: “Không thể, bởi vì ta là thiên ma.”
Trì Am quay đầu nhìn hắn, trong lòng bi ai muốn khóc.
Hắn im lặng một lúc, sau đó ôm nàng vào lòng, bắt đầu hôn nàng, liếʍ đi những giọt nước mắt của nàng, cho đến khi nàng không thể khóc nữa mới thôi.
Trì Am đột nhiên cảm thấy quá mệt tâm.
Sau khi trở thành thiên ma bệnh của hắn hình như càng nghiêm trọng hơn, phải nàm xao?
Lúc thì lạnh lùng tàn nhẫn như hình tượng nam nhân băng giá, lúc lại quyến rũ kiêu ngạo như tổng giám đốc bá đa͙σ, lúc thì hung bạo đè nén như kẻ sát nhân...