Vì vậy, ở thế giới trước Tư Ngang cũng chỉ khó khăn lắm mới duy trì việc ở ranh giới của việc không phát điên, có thuốc nào cũng không thể chữa khỏi cho hắn. Còn bây giờ thì chắc chắn hắn sẽ không phát điên, nhưng lại không có cách nào để chữa trị thêm nữa, có lẽ chỉ có thể chờ sang thế giới tiếp theo.
Sau khi hiểu ra điều này, cuối cùng Trì Am cũng không còn mày mò thêm nữa.
Nàng ngừng lại, nhưng nam nhân nào đó thì lại không thích ứng được, không ngừng hỏi nàng: “Am Am, nàng bị bệnh à?”
“Ta không bệnh.” Trì Am nhìn hắn không nói nên lời.
“Vậy thì tại sao nàng không dùng thuốc tắm giày vò ta nữa?” Người nọ vươn tay ra sờ trán, kéo tay nàng, đang nghi ngờ nàng bị bệnh, mà còn bệnh rất nặng, nếu không sao gần đây cứ mặt ủ mày chau thế này?
Trì Am thở dài nói: “Nghe nói gần đây tình hình ở Đại lục Vũ Thiên rất căng thẳng, xuất hiện một đội quân rối ma kỳ lạ, rất nhiều võ giả đã chết vì đội quân rối ma đó.”
Sự xuất hiện của đội quân rối ma đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người ở Đại lục Vũ Thiên, chuyển hướng sự chú ý của các quý tộc thế gia vốn dĩ rất sợ hãi thành Thiên Ma, sợ thành chủ thành Thiên Ma thức tỉnh thành thiên ma. Hơn nữa đội quân bù nhìn đó không biết có thù oán gì với võ giả không mà bất cứ nơi nào chúng đi qua chỉ cần có người không phục thì một là bắt người đưa đến nơi nào không biết hoặc là giết chết ngay tại chỗ.
Hành động của đội quân rối ma đã khiến rất nhiều võ giả sinh lòng phẫn nộ đoàn kết chống cự, làm sôi động cả Đại lục Vũ Thiên đang yên bình.
“Đúng là có chuyện như vậy.” Giọng điệu của nam nhân nhẹ nhàng, không hề quan tâm.
Trì Am nghiêm mặt nói: “Ta nghi ngờ Trì Tinh làm ra việc này. Vật liệu dùng trên những con rối đó ta chưa từng nghe nói qua, nhìn không giống là thứ có ở thế giới này.”
Con rối bị hỏng được mang về từ mộ Đại Đế lần trước được Tư Tùy khẳng định chắc chắn không phải là thứ được làm từ bất kỳ loại vật chất trên Đại lục Vũ Thiên. Tư Tùy sợ mình đoán sai, cảm thấy có lẽ do mình không biết, trên đời vẫn còn rất nhiều vật liệu luyện khí chưa tìm ra cho nên hắn ta mới không thể nhận ra.
Nam nhân kia lặng lẽ nhìn nàng bằng đôi mắt đỏ rực.
Trì Am do dự một lúc rồi nói: “Chắc là thứ đến từ thế giới ma pháp. Ở Đại lục Vũ Thiên không có thứ này. Có lẽ nàng ta sẽ sử dụng đội quân rối ma để đánh vào thành Thiên Ma. Chàng hãy cẩn thận.”
Nam nhân không có bình luận gì về việc này, nhưng vẫn cứ nhìn nàng mãi khiến da đầu nàng tê dại.
Một lúc sau, hắn đột nhiên nói: “Nàng cũng giống như kẻ đó phải không?”
Vẻ mặt Trì Am cứng sượng lại, nàng muốn nói gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ nói: “Cũng không tính là như vậy...” Nàng chỉ không ngừng xuyên qua đến thế giới có hắn, sau đó tìm hắn, hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ thôi, không phải chịu sự cưỡng chế khác.
Không giống như Trì Tinh, dường như nàng ta có một nhiệm vụ đặc biệt và có một sức mạnh bí ẩn nào đó giúp đỡ, để ngay cả khi nàng ta chết đi thì vẫn có thể được tái sinh, tiếp tục cày phó bản.
“Vậy thì nàng phải làm nhiệm vụ gì? Giết ta như kẻ đó sao?” Hắn bình tĩnh hỏi nàng, đôi con ngươi đỏ rực nhìn chằm chằm vào nàng.
“Không!” Trì Am vội vàng trừng mắt nhìn hắn: “Làm sao ta có thể giết chàng chứ?”
Sắc mặt nam nhân dịu đi một chút, hắn ôm nàng vào lòng, thở phào nhẹ nhõm nói: “Vậy là tốt rồi, ta còn tưởng năm đó trên đường nàng xuất giá đầu tiên là cố ý thu hút sự chú ý của ta, sau đó lại mang theo động cơ thầm kín cố gắng ở lại bên cạnh ta, vừa giày vò ta vừa lấy được tín nhiệm của ta, cuối cùng thì chờ cơ hội giết ta ...”
“Đừng có tự viết thêm kịch bản cho ta nữa, cám ơn nhé.” Mặt Trì Am đầy vạch đen.
Nhìn thấy bộ dạng không nói nên lời của nàng, hắn không nhịn được cười thành tiếng: “Theo cách hiểu thông thường không phải như vậy sao? Lúc trước khi mới gặp nhau nàng đã nhiệt tình với ta như vậy, ai mà không biết còn nghĩ nàng có mục đích nữa đấy...”
Đột nhiên hắn nghĩ tới gì đó, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
Lại còn làm sao nữa đây?
Hắn đẩy cằm nàng lên, vẻ mặt u ám sáp đến gần, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói cho ta biết, trước đây nàng có nam nhân khác phải không?”
Trì Am: “... Không có.”
“Nhất định là có, nàng còn do dự kia kìa!” Sau đó hắn đi tới đi lui trong phòng như một con sư tử sắp bùng nổ, tức giận dựng lông: “Bảo sao lúc đó mỗi buổi sáng nàng đều hôn chào buổi sáng với ta rất tự nhiên, khi ta chạm vào người nàng, nàng cũng rất quen thuộc, chắc hẳn là đã từng có nam nhân khác! “
Trì Am: “...”
Trì Am thấy tâm mình quá mệt, giọng điệu bắt gian của hắn khiến nàng chỉ muốn đánh người.
Nàng bất ngờ nắm lấy vạt áo trước của hắn, dùng trán mình cụng thẳng vào đầu của hắn.
Kết quả, Trì Am ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, đau đớn đến mức bật khóc.
Nam nhân nín cười, ôm nàng vào lòng, sờ lên cái trán sưng tấy của nàng nói: “Biết rõ thân thể của ta chịu ảnh hưởng của ma khí, cứng rắn hơn võ giả nhiều mà sao lại lấy thân thể của mình đi trêu chọc vậy? Cho dù ta có đứng đấy cho nàng đánh thì nàng cũng chỉ có thể đánh cho đau tay mình thôi.”
Nói mà lại còn rất đắc ý nữa.
Trì Am bật khóc vì đau, mắng hắn: “Có gì mà tự hào? Không phải chàng nghi ngờ ta có nam nhân khác sao? Sao không tức giận đi?”
Hắn tằng hắng một cái nói rất có vẻ nghĩa khí: “Ta đúng là rất tức giận, nhưng dù ta có tức giận thì vẫn không buông bỏ được nàng, nàng sinh ra là để khắc ta rồi, ta không thể làm gì khác hơn là nhận thua. Cho nên, ta quyết định để cho những thứ diễn ra trong quá khứ chỉ là quá khứ, chỉ cần sau này nàng không tái phạm, cho dù nàng có bao nhiêu kiếp thì cũng chỉ có thể có một nam nhân là ta thôi.”
Lời hắn nói nghe rất khoan dung độ lượng nhưng trong mắt lại bùng cháy ngọn lửa hung tợn, dáng vẻ nghĩ một đằng nói một nẻo.
Trì Am liếc nhìn vẻ mặt của hắn, tin hắn mới là chuyện lạ đấy nhé.
Dáng vẻ “nàng dám đi tìm người khác thì ta nhất định sẽ giết nàng và tên gian phu kia” hoàn toàn không khớp với những gì hắn nói.