Sau khi lấp đầy bao tử, Trì Am vỗ vỗ tay đứng lên, nói với nam nhân: “Tư Ngang, chúng ta đi tìm bảo vật đi! Nếu lăng mộ đại đế này đã có liên quan đến Hiên Viên thị thì nói không chừng chàng cũng có thể nhận được bảo tàng của nó đấy.”
Nếu Trì Tinh đã trăm phương ngàn kế trù tính để nhất tộc Hiên Viên phát hiện ra lăng mộ đại đế này, hơn nữa còn cùng Thập Lục công chúa đi vào đây, nhất định nàng ta có mưu đồ gì đó. Trì Am chỉ cần nghĩ đến thái độ thù địch của Trì Tinh dành cho Tư Ngang là đã không thích để cho nàng ta nhận được rồi, tất nhiên không cần tốn sức đi theo để tìm cơ hội phá hỏng.
Nam nhân lại không có hứng thú gì với lăng mộ đại đế này, hắn đi vào đây cũng bắt nguồn từ sự kiên quyết của Trì Am. Giờ nàng nói muốn tìm bảo vật, vậy thì đi tìm thôi.
Thế là hai người cùng nhau dạo chơi trong trung tâm lăng mộ Hiên Viên.
Trì Am đi dạo một lát, tìm được không ít đồ tốt, thầm đoán chủ nhân của lăng mộ đại đế này nhất định đã từng làm hoàng đế.
Nàng vừa sàng lọc đồ mình thích, vừa hỏi nam nhân đang cầm túi càn khôn giúp nàng đựng đồ vật ở bên cạnh: “Này, những người kia tới chưa?”
Nam nhân cảm nhận thử, nói: “Phải hai ngày nữa bọn họ mới có thể đến đây.”
Hai ngày? Lúc đó thì đến cả rau hoàng hoa cũng đã nguội lạnh luôn rồi*.
(*: Đại ý là đã quá muộn. Hoàng hoa là một loại thức ăn phổ biến ở miền Bắc Trung Quốc. Món ăn làm từ Hoàng hoa thường được đưa ra cuối bữa ăn. Nếu để đến mức món Hoàng hoa cũng lạnh thì tức là đã quá trễ. )
Trì Am không nhịn được cười, nhìn về phía nam nhân mắt đỏ, cảm thấy ở thế giới này mặc dù hắn như một trùm phản diện nhưng thật ra cũng bật chế độ hack, nếu không phải vậy thì tại sao cùng đi vào lăng mộ nhưng hắn lại thuận lợi hơn những người khác, trên đường không hề gặp phải bất kỳ cạm bẫy nào, không giống những người kia phải trải qua muôn trùng cạm bẫy và khổ nạn mới đi vào được.
Là một trong những người được hưởng lợi, Trì Am vẫn rất hài lòng.
Chọn xong đồ mình thích, hai người tiếp tục đi về phía trước.
Đi hơn nửa ngày, đột nhiên Trì Am cảm nhận được ma phong chung quanh trở nên dày đặc.
Đang lúc nàng còn tưởng rằng là ảo giác của mình thì chợt hông bị xiết chặt, được nam nhân này ôm lấy, sau đó hắn bắt đầu lao vút đi.
Trì Am còn tưởng đã xảy ra chuyện gì đó, trong tay cầm một thanh đoản kiếm, đề phòng bốn phương tám hướng, nhưng nɠɵạı trừ tiếng gió vù vù ra thì nàng không cảm giác được nguy hiểm gì cả, trong chỗ tối vẫn có rất nhiều ma ám theo dõi, cũng không dám ra tay.
Nam nhân từ từ dừng lại.
Ma phong vẫn thổi không ngừng, Trì Am nghe được tiếng vèo vèo trong gió, trong lòng run lên, nàng cảm nhận được một luồng gió tanh tưởi thổi vào mặt, đang muốn động thủ thì nam nhân đã đánh ra một chưởng, ma phong trong lòng bàn tay giống như một cơn vòi rồng đang xoáy, đánh vào thứ đang muốn tấn công bọn họ.
Trì Am xoay người nhảy sang một bên, nhìn nam nhân đánh tới, hung ác ngược đãi quái vật trong bóng tối.
Quái vật kia phát ra tiếng kêu đau đớn, làm đồ vật chung quanh rung lên đùng đùng, cột nhà chung quanh cũng gãy mất tận mấy cái, nhưng vẫn bị nam nhân hung ác nào đó đánh cho thê thảm. Trì Am đứng một bên, hoàn toàn không cần ra tay, chỉ cần đề phòng những ma ám ở xung quanh là được.
Mãi cho đến khi tiếng kêu dừng lại, Trì Am theo ánh đèn nhìn thấy một con mãng ma khổng lồ trên mặt đất, vảy màu đen, óng ánh ánh sáng kim loại, thân con mãng ma này to bằng thùng nước, dài khoảng mấy chục trượng.
Đã từng nhìn thấy những con cự xà trong Thế giới vô vực, con mãng ma này hoàn toàn không đáng là gì trong mắt Trì Am, cho dù trông nó có vẻ còn hung hãn hơn cả cự xà trong Thế giới vô vực thì Trì Am vẫn không sợ hãi.
Đương nhiên, nguyên nhân cũng có vì lúc nãy con mãng ma này đã bị nam nhân đánh cho thê thảm, hạ thấp cái đầu cao ngạo của nó.
Mãng ma nhấc cái đầu lên, yếu ớt thè lưỡi kêu xè xè mấy tiếng với hai người, sau đó kéo theo thân thể vết thương chồng chất, trườn về một hướng khác.
Vẻ mặt nam nhân vui sướиɠ kéo Trì Am đi theo sau.
Trì Am hoài nghi hỏi hắn: “Chàng nghe hiểu được nó đang nói cái gì ư?”
“Nghe không hiểu!” Nam nhân hùng hồn nói.
“Vậy chúng ta sắp đi đâu?”
“Không biết, dù sao cứ đi theo nó là được, nó mà dám giở trò thì rút gân lột da.”
Trì Am nhạy bén phát hiện cơ thể của con mãng ma phía trước run lên, tiếp tục đi về phía trước.
Đi theo mãng ma khoảng chừng nửa canh giờ, bọn họ đi vào một cung điện rộng thoáng hơn, cung điện này không hề giống cung điện mà bọn họ đã nghỉ ngơi lúc trước, trong cung điện có một cái hồ đã chiếm mất hơn nửa diện tích của cả cung điện rồi, trong hồ chảy chất lỏng sền sệt, nàng phát hiện khi đèn lồng chiếu đến thì chất lỏng này lại giống như một loại máu huyết nào đó, màu đỏ đậm đặc, sủi bọt lăn tăn giống như nước sôi, nhưng điều kỳ lạ là lại không ngửi được mùi máu tươi nào cả.
Sau khi đến đây, mãng ma nhấc đầu lên nhìn bọn họ, sau đó dùng chóp đuôi thò vào trong hồ máu.
Hồ máu vì sự xâm nhập của dị vật mà càng sủi bọt mạnh hơn, phát ra tiếng xì xèo, thậm chí dường như có thể ngửi được mùi thịt rắn nướng. Mãng ma chỉ kiên trì một lát rồi vội vàng thu cái đuôi về, chóp đuôi cháy xém một mảng, vảy đen phía trên rụng xuống, lộ ra da thịt màu đỏ bên trong.
Trì Am hít sâu một hơi, ngay cả con vật như mãng ma này cũng bị ăn mòn thành như vậy, dòng máu màu đỏ trong hồ này là cái gì thế?
Mãng ma cũng không thèm để ý đến cái đuôi bị thương của mình, ra hiệu cho bọn họ đi vào.
Trì Am tỏ vẻ nghi ngờ nhìn nó, chẳng lẽ con mãng ma này đang lấy việc công để báo thù riêng?
Trì Am lấy từ trong túi càn khôn ra một miếng thịt nướng, ném nó vào trong hồ máu, ngay lập tức nghe thấy tiếng xì xèo, rất nhanh miếng thịt nướng kia đã bị ăn mòn thành mảnh vụn.
Trải qua thí nghiệm, Trì Am hiểu thứ dịch máu không biết là gì trong hồ này có độc tính vô cùng mạnh, căn bản là thứ không phải người bình thường có thể chạm vào. Nó lại được đặt trong lăng mộ đại đế, còn để một con mãng ma hung hãn trông coi, chắc hẳn cũng không phải là vật tầm thường gì.
Đang nghĩ ngợi, liền thấy nam nhân ngồi xổm bên mép hồ máu, thò tay vào hồ máu.
Trì Am giật nảy mình, vội vàng kéo tay của hắn lên, lại phát hiện tay của hắn trắng nõn sạch sẽ, cũng không có dấu vết bị đốt cháy, cũng không nhìn ra bị thương ở chỗ nào.
“Ta không sao, những thứ này không làm ta bị thương được đâu.” Nam nhân cười nói, trong đôi mắt đỏ lóng lánh tia máu.
Trì Am ngập ngừng nhìn hắn, phát hiện ánh mắt của hắn vẫn đỏ rừng rực, nhưng vẻ đục ngầu trong mắt dường như đã giảm bớt đôi chút, hoặc cũng có thể chỉ là ảo giác của nàng?
Vào lúc nàng đang suy đoán, nam nhân chợt nhảy xuống hồ máu, trong nháy mắt đã chìm vào trong huyết dịch đậm đặc kia.
“Tư Ngang!” Trì Am bị hành động của hắn làm giật cả mình, sợ hãi kêu lên một tiếng.
Trong hồ máu sủi bọt lăn tăn giống nước sôi đột nhiên có một cái đầu trồi lên, nam nhân nổi nửa người lên hồ máu, nở nụ cười với cô, nói với cô: “Am Am, trong này có đồ, ta đi tìm rồi đưa cho nàng.”
Nói xong, hắn lại một lần nữa chìm vào trong hồ máu.