Ngay hôm sau hôn lễ, nhóm thị vệ thành Lâm Xuyên đã chuẩn bị cáo từ rời đi.
Làm người nhà nɠɵạı tân nương, theo lý thì Tương Kính và đám thị vệ phủ thành chủ thành Lâm Xuyên nên phụ trách thủ tục bên nhà nɠɵạı, dù sao hôn lễ lần này không có người nhà tân nương tử tới, bọn họ nên ở lâu vài ngày xem tân nương sống ở nhà chồng có tốt không.
Chỉ là tình huống lần này thật không giống bình thường.
Đầu tiên, thành Lâm Xuyên cho rằng nữ nhi Trì gia được đưa tới nơi này làm nha hoàn hầu hạ sẽ bị ném sang một bên không chịu coi trọng. Ai ngờ thành Thiên Ma lại nói muốn tổ chức hôn lễ, thành ra đồ cưới vốn là thành Lâm Xuyên chuẩn bị chỉ vì để căng mặt căng mũi cuối cùng lại thành đồ cưới thật.
Đến tận lúc này, chúng thị vệ đưa dâu thành Lâm Xuyên còn cảm thấy mơ màng không thật.
Tiếp theo, nơi này chính thành Thiên Ma, vạn ác chi nguyên đấy. Chỉ cần nhìn mây đen ngưng tụ thành lốc xoáy trên bầu trời và ma phong quanh quẩn khắp thành là cũng đủ khiến người run sợ trong lòng rồi. Chưa kể đến đêm tân hôn hôm qua không biết thế nào mà thành Thiên Ma lại giáng dị tượng, dọa người chết khiếp có được không hả?
Người bình thường tuyệt đối không muốn ở lại nơi này, bọn họ càng ước gì nhanh chóng rời đi. Dù sao thành Lâm Xuyên đưa nữ nhi Trì gia tới đây cũng là làm vật hi sinh mà thôi, dù bây giờ đã là thành chủ phu nhân thành Thiên Ma chăng nữa, ai biết có thể rạng rỡ cả đời được hay không? Còn chưa biết sau này thiên ma thức tỉnh thì thành Thiên Ma sẽ biến thành dạng gì đâu.
Sau khi suy tính đủ đường, đoàn người này thật sự không muốn ở lại thành Thiên Ma thêm chút nào nữa.
Trì Am vừa rời giường đã nghe nói chuyện này, chỉ khe khẽ thở dài.
Nàng nói với quản gia đang chờ chỉ thị: “Hiện giờ ta đã kết hôn với thành chủ, người nhà lại không thể đến uống chén rượu mừng, lòng ta rất khó chịu! Tuy Tương đội trưởng chỉ là một thị vệ, dọc đường đi lại rất chiếu cố ta. Hôm qua hắn vừa tới thành Thiên Ma, cả đường vội vàng chưa kịp nghỉ tạm, chi bằng để hắn ở lâu mấy ngày, cũng tiện thu thập chút đặc sản cho hắn mang về đưa các trưởng bối trong tộc.”
Nguyên chủ là Thất ŧıểυ thư Trì gia thành Lâm Xuyên, cha mẹ ngoài ý muốn qua đời từ khi còn nhỏ, xem như bị gia tộc nuôi lớn.
Thành chủ đại nhân nào đó nghe vậy liền phân phó quản gia: “Để bọn họ ở lâu vài ngày nữa đi.”
Thế là, thành chủ cưỡng chế ra lệnh, một đám thị vệ thành Lâm Xuyên một lòng hướng về quê hương như mũi phi lao giờ lại bị cường ngạnh lưu lại làm khách.
“Đây là giao phó của thành chủ bọn ta, Tương thị vệ cứ chờ ở đây vài ngày đi, để bọn ta tận chức trách của người làm chủ.” Tùy tùng đến thông báo.
Nét mặt đám người Tương Kính thoáng thay đổi, nhưng cuối cùng cũng không dám nói cái gì, chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục ở thành Thiên Ma làm khách. Bọn họ chỉ có thể ngóng trông khi nào tâm tình vị thành chủ kia tốt một chút thả bọn họ rời đi.
Về phần đây là có phải ý của thành chủ phu nhân hay không, bọn họ cảm thấy Thất ŧıểυ thư Trì gia vừa gả tới, rõ ràng chưa thể lay chuyển quyết định của thành chủ Thiên Ma được.
…
Thành chủ phu nhân bị cho rằng không thể lay động quyết định của thành chủ đại nhân lúc này đang căm tức phồng miệng trợn má, bực bội trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt.
Thành chủ ôm nàng, thấy nàng muốn vươn tay đánh mình thì liền vội nắm lấy tay nàng: “Đừng đánh, cẩn thận lại tự làm đau mình đấy.” Người thường không có giá trị vũ lực, muốn công kích võ giả chỉ có thể làm đau chính mình thôi.
Thời gian này ở chung khiến thành chủ đại nhân khắc sâu hiểu được người thường yếu ớt cỡ nào.
Trì Am giận, nhưng chỉ có thể nhịn!
Nàng hầm hừ nói: “Hiện giờ ta đã gả cho chàng rồi. Chàng còn hoài nghi cái gì nữa? Ta nhất kiến chung tình với chàng cũng không được à?”
“Thật?” Hắn dùng ngữ điệu hoài nghi hỏi.
Trì Am dùng sức gật mạnh đầu, trong lòng cân nhắc. Quả nhiên không nên thể hiện quá mức quen thuộc khi gặp hắn. Tuy người này chết não một chút nhưng tính cách khắc trong xương tủy vẫn không thay đổi, lòng nghi ngờ quá nặng.
Nàng có thể giải thích thế nào chứ?
Hắn đánh giá nàng một lát, miễn cưỡng xem như tin tưởng, rất đương nhiên mà nói: “Cũng đúng, trừ ta ra nàng còn có thể thích ai được nữa?”
Trì Am lầm bầm một câu, dắt hắn ra ngoài: “Vậy giờ chúng ta có thể ra ngoài được chưa?”
Thành chủ đại nhân ‘ừ’ một tiếng, thấy nàng suýt bước hụt thì vội ôm nàng vàng lòng, sau đó bế bổng lên: “Giờ nàng không có vũ lực gì, cẩn thận một chút, ngoài thành Thiên Ma rất nguy hiểm, nếu không phải chuyện gì quan trọng thì tốt nhất đừng rời đi.”
Trì Am quay đầu nhìn về phía ma phong xoay tròn ngoài thành Thiên Ma, yên lặng gật đầu.
Vừa thấy là đã biết những ma phong này không dễ chọc, cũng là lá chắn bảo hộ tự nhiên của thành Thiên Ma, dù là võ giả cũng không dám dễ dàng đến xâm phạm thành Thiên Ma. Mà thành Thiên Ma đặt tại nơi này có thể nói là thành trì của riêng Tư Ngang, ma phong là do hắn khống chế, nơi nào có ma phong đều là lĩnh vực của hắn.
Đây là thiên phú bản năng đặc biệt của thiên ma.
Hôm nay là ngày đầu tân hôn, Tư Ngang trong thế giới này cũng vẫn là trên không phụ mẫu dưới không huynh đệ, Trì Am gả lại đây không cần hầu hạ công công bà bà và huynh tẩu đệ muội, ngay cả ngày đầu sau tân hôn là ngày nhận thân cũng đều tỉnh lược toàn bộ.
Cả thành Thiên Ma, chỉ cần công lược được thành chủ là hoàn toàn thành thiên hạ của nàng.
Trì cô nương tỏ vẻ vừa lòng vô cùng.
Điều duy nhất không vừa lòng chính là đêm tân hôn quậy hung tàn quá, đến giờ cả người nàng vẫn khó chịu.
Tuy là khó chịu, nhưng nàng vẫn vui vẻ quyết định ra khỏi phủ thành chủ, đi dạo xung quanh thành Thiên Ma, nhìn xem có thiên tài địa bảo gì hữu dụng không.
Tuy thế giới này nguy hiểm, nhưng cũng có nhiều cơ hội tìm được những thứ có thể điều trị hắn hơn.
“Nghe nói có một loại Thất Diệp Ma Thù Thảo sinh trưởng trong ma phong. Ở đây có không?” Trì Am hỏi.
“Nàng muốn Thất Diệp Ma Thù Thảo?” Thành chủ dùng cặp mắt đỏ tươi như máu nhìn nàng.
Trì Am gật đầu: “Thật ra chỉ cần là thiên tài địa bảo, ta đều thích.”
Thành chủ nghe xong không nói một lời, ôm nàng nhảy đến một vách đá, chỉ vào một hiểm cảnh bị ma phong vờn quanh tàn sát bừa bãi bên dưới: “Trong khe núi phía dưới có Thất Diệp Ma Thù Thảo, nhưng có rất nhiều nhện ma bảo vệ, nếu nàng thích…”
“Dừng!” Trì Am vừa nói vừa kéo người đàn ông lại, quái dị nói: “Ta nghe nói nhện ma cao tám trượng, thân thể lớn vô cùng, khát máu lại hung tàn, lấy ma phong làm đồ ăn. Chàng không định giết chúng đấy chứ?”
Thành chủ đại nhân nhìn nàng chằm chằm như đang hỏi, có vấn đề gì sao?
Đương nhiên là có, vấn đề lớn ấy chứ.
Trì Am kéo người rời đi, quyết định chờ hai tháng nữa khôi phục tu vi rồi nghĩ cách khác.
Mặc kệ nói như thế nào, nàng không thể để thành chủ nhà mình hóa thành một ma đầu thị sát, trở thành thiên ma thế nhân e ngại được. Thế nên có thể giảm bớt giết chóc không cần thiết chút nào thì hay chút đấy.
Sau khi dạo quanh thành Thiên Ma, quen thuộc địa hình, ngày đầu tân hôn cứ như vậy chấm dứt.
Buổi tối, Trì Am nằm trên giường, nhận ra thành chủ lại sán tới, sờ đến sờ đi trên người thì không cần nói cũng hiểu chuyện gì. Nàng lạnh lùng vô tình từ chối lời cầu hoan.
“Hôm qua chàng đã làm đủ số lượng cả một tuần rồi. Vậy nên trong một tuần này không thể làm gì cả.”
Một tuần là mười ngày, ý nàng là trong vòng mười ngày không thể chạm vào nàng?
Tư Ngang trợn tròn mắt đỏ, một lúc lâu sau gục đầu xuống khẽ gọi: “Am Am!”