Trì Am cảm thấy thân thể của mình có gì đó khác thường, tuy không trở ngại hành động nhưng luôn cảm thấy không chút sức lực.
Nam tử như phát hiện nàng không chịu nổi, dùng áo choàng khỏa chặt nàng, khóa vào lòng mình, tiếp tục đi tới.
Nàng vùi trong lòng ngực quen thuộc, cả người bị đối phương ôm gắt gao, không cách nào làm cái gì. May là hơi thở quen thuộc kia khiến nàng an tâm từ tận đáy lòng, cứ vậy dựa trong lòng hắn vô thức thiếp đi.
Mãi tới khi trời chiều ngả về Tây, Trì Am bị một trận xóc nảy gọi tỉnh mới mơ màng mở to mắt, vừa ngẩng đầu đã thấy khuôn cằm kiên nghị đẹp đẽ của nam tử đang ôm mình. Thoáng cái trí nhớ của nguyên chủ ập tới, nàng có chút bực bội.
Uổng công lúc trước nàng còn cho rằng mình chính là tân nương sắp xuất giá, còn nghĩ không biết có phải gả cho người này không. Ai dè đâu, thì ra nàng chỉ là bị người ta tắc đến gả thay.
Không, ngay cả gả thay cũng không tính! Thành chủ thành Thiên Ma còn không nhất định thú nàng đâu. Có lẽ còn biến nữ tử Trì gia tặng tới thành nữ nhân dùng để XX tại hậu viện. Uổng công thành Lâm Xuyên nhét nàng đi còn tỉ mẩn trang điểm thành dáng vẻ tân nương, cảm thấy như vậy có thể lừa mình dối người hay sao?
Dưới cơn bực bội, nàng banh chặt mặt không nói gì.
Kỳ lân dừng lại giữa một mảnh rừng cây nhỏ.
Bọn thị vệ tùy tùng hạ trại xung quanh, nam nhân ôm người trong lòng xuống khỏi kỳ lân, vừa mở áo choàng ra mới phát hiện nàng đã tỉnh, đang dùng đôi mắt đen xinh đẹp kia nhìn mình.
Nàng bình tĩnh ngửa đầu nhìn qua, hoàn toàn không chút phản ứng gì với đôi mắt tựa huyết ma của hắn, cứ vậy lẳng lặng nghênh đón.
Đáy lòng nam nhân dâng lên một loại cảm giác kỳ quái.
Khoảnh khắc hắn mở cửa xe hoa, ngay khi nhìn thấy ánh mắt của nàng thì loại cảm giác kỳ quái này đã mãnh liệt dâng lên trong lòng.
Lúc ấy nàng lui trong góc xe hoa, cả người cuộn thành một cụm bé xíu, sắc mặt tái nhợt, hơi thở mỏng manh, thoạt nhìn đáng thương vô cùng, hoàn toàn chính là ŧıểυ khả liên bị dọa cho phát khiếp… nhưng ánh mắt kia lại bình tĩnh như đầm nước lặng.
Nàng không hề sợ hãi.
Hắn có thể tinh tường nhận ra điều này từ ánh mắt của nàng, thậm chí không khống chế được bản thân, lôi người khỏi xe, trực tiếp mang đi.
Giờ đây thấy ánh mắt nàng lần nữa, cảm giác vẫn vô cùng mãnh liệt như trước kia. Hắn không nhịn được mà siết chặt nàng hơn một chút, sau đó thấy nàng cau mày, lộ ra vẻ đau đớn mới nhớ tới khí lực của mình là thứ mà võ giả cấp thấp khó mà thừa nhận.
Hắn khựng lại, theo phản xạ buông tay.
Trì Am bị nam nhân ném xuống đất thì ngơ ngẩn cả người.
Nam nhân cũng không ngờ đường đường võ giả như nàng lại trực tiếp ngã bệt xuống đất, hoàn toàn không kịp phản ứng. Hắn nhìn người dưới đất một thoáng, mặt lạnh tanh đứng một lát mới xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng nam nhân nhanh chân rời đi, Trì Am ngây ra một lúc lâu, thậm chí quên mất phải đứng dậy.
“Người không sao chứ?”
Trì Am quay đầu, thấy một gương mặt tươi cười nhã nhặn, lập tức liên tưởng tới Tư Ngôn của thế giới trước.
Người này rất giống Tư Ngôn, cũng không phải nói bề ngoài giống, mà là cái loại khí chất thân thiện nhã nhặn này. Trì Am quan sát người này một hồi, không nhịn được tự hỏi, chẳng lẽ vì cái người kia khó chơi quá, người bình thường bó tay hết cách, chỉ có kiểu tính tình như Tư Ngôn mới có thể chịu đựng được chăng?
Nhưng rõ ràng hắn ta hỏi nàng không sao chứ lại không buồn vươn tay kéo nàng lấy một cái, mặc nàng tự mình đứng lên. Trì Am càng cảm thấy phong cách hành xử của người này quá giống với Tư Ngôn. Rõ ràng là sợ vị kia ghen nên đa số thời gian sẽ chỉ ủng hộ trên phương diện ngôn ngữ và hành động sau lưng.
Vừa rồi ngã bệt nên khiến áo choàng bọc bên ngoài nàng dính bùn đất, thoạt nhìn hơi bẩn.
Sau khi Trì Am đứng lên, thuận tay kéo áo choàng khoác trên người xuống ôm vào lòng, cười với nam tử nhã nhặn kia: “Ta không sao! Không biết nên gọi ngươi thế nào?”
“Ta là Tư Tùy.” Tư Tùy cười nói, nhìn thấy áo choàng đỏ thẫm nàng ôm trong lòng thì thoáng nheo mắt, tiếp tục nói: “Vừa rồi có lẽ tâm tình thành chủ không được tốt lắm, không phải cố ý đâu.”
Trì Am giật giật khóe môi, đừng có nhắc việc này với nàng nữa được không? Nói ra là thấy cáu rồi.
Tốc độ bọn thị vệ hạ trại cực kỳ nhanh, chưa tốn quá hai khắc* đã dựng xong một trướng bồng, sau đó lại đi lấy nước nấu cơm, gác con mồi hoang dã đã qua xử lý lên lửa nướng.
(*: 1 khắc = 15 phút)
Lúc này đã là hoàng hôn, chân trời còn lưu chút ráng hồng.
Trì Am là ‘tân nương’, còn là nữ nhân bị đưa cho vị thành chủ nào đó hưởng dụng, đương nhiên không cần làm cái gì hết. Nàng an tĩnh ngồi trên một thân cây khô dưới đất, lẳng lặng lục tìm trí nhớ của nguyên chủ.
Từ trí nhớ của nguyên chủ, nàng biết được thế giới này tên là Đại lục Vũ Thiên. Thế giới này thịnh hành võ đa͙σ, mỗi người đều dùng mục tiêu trở thành võ giả làm niềm kiêu ngạo, dùng võ nhập đa͙σ.
Nhưng ở thế giới này, đa số võ giả tập trung tại các thế gia quý tộc, chỉ có thế gia quý tộc mới có đầy đủ truyền thừa võ giả, trong đó hoàng tộc là lợi hại nhất. Dưới hoàng tộc có vô số quý tộc và thế gia, mà quý tộc và thế gia còn dùng cấp bậc, phẩm chất để phân chia.
Trì gia thành Lâm Xuyên là thế gia nhất phẩm, trên nhất phẩm còn có siêu phẩm, sau đó tới hoàng tộc.
Nguyên chủ sinh ra ở Trì gia thành Lâm Xuyên, là Thất ŧıểυ thư Trì gia, từ nhỏ mỹ mạo nổi danh, cũng có tư chất trở thành võ giả. Giống với phần đông huynh đệ tỷ muội trong gia tộc, bắt đầu từ khi biết đi nàng đã tiến hành huấn luyện của võ giả, mười lăm tuổi cập kê đã là một võ sĩ cửu cấp.
Nhưng năm nguyên chủ mười bảy tuổi, đang chuẩn bị tham gia khảo hạch nữ quan do hoàng tộc tổ chức thì lại nghe nói Trì gia phải đưa một nữ tử gả nhập thành Thiên Ma, người thú là thành chủ thành Thiên Ma.
Việc này lập tức gây ra sóng to gió lớn ở Trì gia, thậm chí là cả thành Lâm Xuyên.