Trì Am tức giận định cất lời, người kia đã cúi đầu xuống trực tiếp hôn cô, chặn lại tất cả thanh âm của cô. Sức sực giữ lấy eo cô của anh mạnh tới mức cô không thể cử động được, chỉ có thể bị động dựa vào lòng anh.
Hồi lâu sau, cuối cùng anh cũng buông môi cô ra để cô hít thở, cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng của cô.
Anh ôm cơ thể mềm nhũn của cô vào lòng, làn da trên người anh nóng bỏng, vân da trở nên cứng rắn, cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể anh khiến da đầu cô tê dại.
“Lilian, anh hối hận rồi.” Anh khàn giọng nói.
“Cái gì?” Trì Am vô thức hỏi, lúc cất lời mới nhận ra giọng nói của mình khàn vô cùng.
“Anh không nên cho em thời gian suy nghĩ, em vốn nên thuộc về anh!” Bụng ngón tay anh vuốt ve bờ môi mềm mại đỏ bừng của cô, đôi mắt tím trầm giống như bốc lên hai ngọn lửa.
Trì Am hãi hùng khiếp vía, đẩy phắt anh ra, ai mà biết được anh lại đột nhiên buông tay, thành ra cô lại ngã vào trong hồ.
May mà hồ này không sâu, sau khi cô ngã xuống, vừa mới sặc một ngụm nước đã bị anh kéo ra, tiếng nước rào rào phá vỡ sự yên tĩnh trong hồ.
Tóc Trì Am ẩm ướt dán trên mặt, cô vuốt nước trên mặt đi, nói với anh rất chân thành: “Vương tử điện hạ, anh cho tôi thời gian vài ngày để suy nghĩ đi, tôi cảm thấy rất cần thiết.”
Vương tử điện hạ cởi quần áo ướt dính trên người xuống cho cô, nhìn chằm chằm cơ thể mông lung dưới ánh sao của cô, làm lay động tình cảm nguyên thủy nhất, nói rằng: “Em như thế này, khiến anh nghi ngờ về sức nhẫn nhịn của mình. Nên là, Am Am, cho anh đi.”
Đừng có cởi mở như vậy có được không?
Trì Am rất cạn lời với kiểu thế giới cởi mở như thế này, nhưng vẫn kiên quyết từ chối.
Tuy rằng Vương tử điện hạ rất bực bội nhưng vẫn tôn trọng lựa chọn của cô, chỉ để cô là làm thị nữ tạm thời của anh... Chỉ cần cô chưa đồng ý giao dịch của anh thì bây giờ vẫn là thị nữ của anh, bị anh kéo tay dịch xuống dưới.
“Em phải chịu trách nhiệm với anh.” Vương tử điện hạ mặt dày nói.
Trì Am nghi hoặc, người này động tình thì liên quan gì tới cô chứ?
“Hay là tôi cầm lấy chỗ này của anh nhé?”
Trì Am lập tức quyết định vẫn nên dùng tay thôi, trước đây cũng không phải chưa từng làm như vậy bao giờ.
Trong ánh sáng bạc u tối, Trì Am nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của anh, không nhịn được hỏi: “Vì sao anh lại gọi tôi là Am Am?” Điều này khiến cô nghĩ hoặc không biết có phải anh có kí ức không?
“Em là Lilian mà!” Anh nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhàn nhạt, giống như tiếng hát trầm thấp của yêu tinh.
Nhưng “An An này” nghe giống phát âm của “Am Am”, cứ coi là “Am Am” đi vậy.
Tới khi anh rên khẽ một tiếng liền ấn chặt cô vào trong lòng, mạnh mẽ ôm lấy cô, hơi thở trên người anh khiến cô có chút choáng váng.
Cho dù là thế giới nào, trên người người này cũng có hơi thở thuộc về riêng anh, luôn khiến cô không nhịn được mà nảy sinh cảm giác thân cận, cho dù khuôn mặt của anh không ngừng thay đổi, duy chỉ có một điều không đổi đó là cảm giác yên tâm quen thuộc mà anh mang tới cho cho cô.
Trì Am không nhịn được mà vươn tay ra ôm lại anh, dựa mặt vào trong lòng anh.
Đột nhiên cảm nhận được dưới nước mát lạnh có thứ gì đó quấn lấy chân cô, cảm giác trơn trượt lạnh lẽo đó như một con rắn nước, dọa cho cô nhảy mạnh lên, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, hai chân cũng quấn lấy eo anh.
Lúc này Trì Am bộc phát tất cả tiềm năng của cơ thể Lilian, treo chặt trên người anh giống như con bạch tuộc.
“Sao vậy?” Một tay Diops đỡ lấy đùi cô, vô cùng thỏa mãn trước hành vi chủ động nhào vào lòng này của cô.
“Có rắn...” Trì Am sợ hãi nói, cô sợ nhất là loài động vật máu lạnh như rắn, lúc nhỏ từng bị rắn cắn, suýt chút nữa thì trúng độc chết, có kí ức vô cùng sâu sắc.
Diops liếc một cái, nhẹ giọng an ủi: “Không phải rắn, chỉ là dây leo thôi.”
Sau khi Trì Am hiểu ý trong lời mà anh nói, vẻ mặt bỗng chốc trống rỗng, sau đó cúi đầu nhìn chân mình, thấy được ở đó có một dây leo đang quấn lại, thứ vô cùng quen mắt.
Sau khi phát hiện ra tầm mắt cô, dây leo kia có cọ lên chân cô, lúc này mới luyến tiếc rời đi.
Trì Am: “...”
“Chúng nó rất thích em.” Giọng nói người đàn ông vang lên như yêu tinh mê hoặc bên tai.
Khóe miệng Trì Am co rút, nhớ tới huyết thống yêu tinh của Vương tử này, có thể khống chế được thực vật, trong lòng cô chợt có dự cảm không tốt, không nhịn được nói với anh: “Vương tử điện hạ, chúng ta hẹn ước với nhau đi, không có chuyện gì thì anh đừng có khống chế dây leo làm tôi được không?”
Anh hừ một tiếng, cụp mắt nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc.
Tỏ vẻ từ chối.
Trì Am không nhịn được mà duỗi móng vuốt cào năm đường trên lưng anh, đây là cái giá vì anh đã dọa cô.
Sau khi gian nan tắm xong, Trì Am khoác quần áo ướt đẫm quay về nhà gỗ.
Vương tử điện ta tìm ra một bộ trường bào kiểu nam cho cô, nói: “Anh thường ở lại đây, nơi đây chỉ có quần áo của anh thôi, em dùng tạm chút đi.”
Nhiệt độ ban đêm có hơi thấp, không ấm áp như trong thành Tarrans, một trận gió đêm thổi tới, Trì Am lạnh không chịu nổi, vội vàng nhận lấy bộ trường bào kiểu nam để thay.
Bộ quần áo này quá rộng, không những phải cuốn mấy vòng cổ tay áo mà vạt dưới cũng lết trên đất, chỉ đành lấy một cái đai lưng thắt ở eo, kéo vạt áo lên trên, lúc này mới miễn cưỡng không lết trên đất.
Diops đã thay sang quần áo sạch sẽ, dựa trên chiếc giường phủ sợi bông duy nhất trong căn nhà gỗ, mái tóc vốn ẩm ướt đã khô, mềm mại xõa ra trên gối mềm. Anh chống chiếc cằm đẹp đẽ, nhìn thiếu nữ mặc quần áo của mình, trong mắt lóe lên ánh sáng khác thường.
Chuyện đàn ông hứng thú nhất chính là tự mình lột quần áo của mình mà thiếu nữ mặc trên người.
“Qua đây.” Diops vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
Trì Am nhìn anh một cái, chấp nhận bò lên giường, sau đó bị vị Vương tử kia ôm vào lòng, để cô nằm sấp trên cơ thể anh.
Tay anh nhẹ nhàng xuyên qua mái tóc ẩm ướt của cô, một tiếng ngâm nga đặc biệt vang lên, hơi nước trên tóc cô rất nhanh đã biến mất không thấy đâu nữa, mái tóc đen trở nên mềm mại sạch sẽ.
Trì Am kinh ngạc nhìn anh.
“Đây là chủ ngữ của yêu tinh.” Người đàn ông cười nói, rất thích cô nhìn mình chăm chú với đôi mắt như đá đen này.
Đôi mắt này từng không ngừng xuất hiện đi xuất hiện lại trong giấc mơ của anh.
Trong tất cả những giấc mơ, đều là đôi mắt mà anh không thể quên đi được này, khiến anh vui mừng, khiến anh phải truy đuổi, nhưng cho dù có như thế nào đều không thể nhìn rõ được chủ nhân đôi mắt. Tới tận khi tỉnh lại khỏi giấc mơ, tất cả mọi thứ trong mơ đều biến mất, không để lại chút dấu vết nào, chỉ còn lại cảm giác cồn cào cắn nuốt trong trái tim đau xót, tới tận khi anh không nhịn được nữa mà phát cuồng.
Cuối cùng cũng gặp được cô, sau khi tỉnh lại, cuối cùng cũng không còn quên đi tất cả mọi thứ trong giấc mơ nữa.
Anh cảm thấy, chắc mình luôn chờ đợi chủ nhân đôi mắt này xuất hiện, cho nên mới đi qua sa mạc rồi đột nhiên dừng lại chỉ để bắt được cô, đưa cô về bên cạnh.
Cô là chấp niệm gặm nhấm cơ thể anh, khiến trái tim phát điện của anh bình tĩnh lại.
“Được rồi, đêm muộn rồi, ngủ thôi.” Người đàn ông dịu dàng nói, nhẹ nhàng ngâm nga thơ ca của yêu tinh.
Ngôn ngữ của yêu tinh là âm thanh dễ nghe nhất trên thế giới, còn đẹp đẽ hơn cả tiếng hát của dạ oanh, khiến con người mệt mỏi chìm đắm vào giấc mơ ngọt ngào an ổn.
Trì Am gối trong lòng anh, không biết đã ngủ đi từ lúc nào.