Rõ ràng là cô có năng lực, muốn cô thấy chết không cứu thì cô thật sự không làm được.
Người đàn ông muốn nói là mặc kệ người ta nhưng khi bắt gặp ánh mắt sáng ngời của cô, không hiểu vì sao anh lại đột nhiên không nói ra được.
Tâm trạng anh hơi cáu kỉnh, đưa tay ra che mắt cô, tâm trạng mới bình tĩnh lại được. Sau đó anh lại nhìn quanh tìm người đàn ông vừa được Trì Am cứu, thấy anh ta cũng đang ôm tay trốn trong góc, khuôn mặt tái nhợt thì liền hiểu ra anh ta cũng đã bị thương vì cú ngã đó.
Anh hung dữ trừng mắt nhìn đối phương, quyết định sau này phải theo dõi sát sao người đó, không để anh ta ngấp nghé Am Am của mình được.
Durer bị cặp mắt kia nhìn mà thấy tê cả da đầu, nếu không phải đau đớn giúp anh ta chuyển hướng chú ý thì người bình thường khó có thể chịu được áp lực như vậy. Anh ta cười khổ trong lòng, những người ở thế giới chiều không gian thứ ba này thật sự rất đáng sợ, nghe nói người bị điên tên là Tư Ngang này có địa vị rất cao ở đó, bị đưa vào Thế giới vô vực mà còn có nhiều người được phái đi theo để chăm sóc như vậy.
Một người như vậy mà... Trì Am thực sự định ở bên cạnh sao?
Đang nghĩ ngợi thì lại thấy người đàn ông đó cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt của người đang ôm trong lòng.
Trong hoàn cảnh như vậy mà người này còn có tâm trạng đi làm loại chuyện đó, những người xung quanh đang run như cầy sấy nhìn thấy vậy thiếu chút nữa thì bùng nổ vì tức giận, nhưng khi bắt gặp đôi mắt đỏ như máu đầy điên cuồng của anh thì họ lại héo rũ.
Show ân ân ái ái gì vậy chứ, khiến cẩu FA kích động không thôi.
Liên tục đợi hơn nửa ngày, thấy trời chiều đã ngả về tây mà đám khủng long lông vũ vẫn không có ý định rời đi, một đám người bị vây trong một khoảng đất run rẩy cả người nhưng lại không có ai có can đảm đi ra ngoài.
“Phải… phải làm sao đây?” Một kẻ nhát gan không nhịn được hỏi lại: “Chẳng lẽ chúng ta sẽ bị đám khủng long lông vũ này nhốt ở đây cho đến chết đói sao?”
“Có lẽ là không, khủng long lông vũ cũng phải đi kiếm ăn chứ.”
“Sau khi khủng long lông vũ ăn no thì nửa tháng cũng không ăn nữa.” Có người bình tĩnh nói.
Nghe vậy, cả đám người càng thêm tuyệt vọng. Khủng long lông vũ có thể không ăn nửa tháng nhưng họ không thể chịu đựng trong thời gian dài như vậy.
Nghĩ tới đây, họ lại không khỏi lại oán hận việc Tư Ngôn đã để họ mang thịt khủng long về, trong cơn tuyệt vọng con người sẽ vô thức chọn cách quên đi nỗi kinh hoàng của người khác và chỉ muốn trút nỗi uất ức của mình ra ngoài.
Vì vậy đã có người bắt đầu quay sang nhắm vào người của thế giới chiều không gian thứ ba.
Tư Ngôn là người ăn nói khéo léo, châm chọc khiêu khích: “Mấy người chỉ biết giận chó đánh mèo thì làm được cái gì? Giận chó đánh mèo sẽ chỉ chứng tỏ sự yếu ớt kém cỏi của mấy người thôi. Nếu có giỏi thì đi ra ngoài đi, mới có tí thời gian mà đã không chờ được thì còn có thể làm gì?”
“Anh nói nhẹ nhàng quá nhỉ, không phải một ít thời gian, khủng long lông vũ không cần ăn trong tận nửa tháng đấy...”
Tư Ngôn cười lạnh nói: “Mới có nửa tháng thôi mà. Chúng tôi đã tham gia chiến đấu từ năm mười tuổi, khi hành quân còn có lúc phải duy trì một tư thế suốt nửa tháng để hoàn thành nhiệm vụ đấy, cũng không ăn uống gì đâu...”
Ai muốn so sánh với những con quái vật trong thế giới chiều không gian thứ ba như mấy người chứ?
Một đám người đều âm thầm gào thét trong lòng, nếu không phải lo lắng thanh âm quá lớn sẽ thu hút khủng long lông vũ thì bọn họ nhất định đã bùng nổ rồi.
Hai bên cãi nhau vui vẻ, thời gian lại trôi đi lúc nào không biết.
Dù là người trong sơn cốc hay người đi ra ngoài trở về, hay người bị kẹt trong rừng đá thì cũng họ đều đói bụng kêu ùng ục, nhưng họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bầu trời dần tối.
Khi trời đã tối hẳn Tư Ngôn đột nhiên lại đứng thẳng dậy.
Trăng non mới lên, thế giới không còn sáng nữa, chợt thấy một vài người lẻn vào trong sơn cốc, khi đến chỗ ẩn nấp của nhóm người này, trước tiên họ nhỏ giọng chào Tư Ngang một tiếng “đại nhân” trước sau đó nói với Tư Ngôn: “Ngôn đại nhân, chúng tôi đã mang bột thuốc đến rồi.”
Tư Ngôn ừ một tiếng, nhận lấy thuốc và cả cung tên do người kia mang đến, đưa cho người đàn ông rồi nói nhỏ: “Đại nhân, vất vả cho ngài rồi.”
Những người khác không biết họ đang làm gì, tâm tình nôn nóng, nhưng sợ khủng long lông vũ trên bầu trời nên chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Tư Ngang nhận lấy cung tên, giơ tay sờ đầu Trì Am rồi bước ra khỏi nơi ẩn náu.
Trì Am vô thức muốn đi theo ra ngoài, nhưng bị Tư Ngôn ngăn lại.
Tư Ngôn nhỏ giọng nói: “Cô Trì, đừng lo lắng, đại nhân sẽ không sao đâu.”
Trì Am mím môi nhìn người đàn ông đi ra khỏi nơi ẩn nấp, mượn rừng đá, anh lẻn đến một nơi thích hợp để bắn, kéo cung tên nhắm vào nơi có khủng long lông vũ.
Khả năng nhìn ban đêm của khủng long lông vũ rất tốt, vài con bay trên rừng đá phát ra tiếng kêu liền quay đầu nhìn sang.