Sau khi cứu hai người lên, Giles không tình nguyện tiến tới hỏi: “Bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Chờ bọn họ về hay rời đi trước?”
“Chờ bọn họ về.”
Nghe Cố Duy nói vậy, Giles chắt lưỡi, tuy không quá hài lòng nhưng cũng không phản đối.
Đợi gần một tiếng, lục tục có người trở về, cuối cùng tổng cộng có mười lăm người. Những người còn chưa trở lại hoặc là thật sự đã lạc không lối về, hoặc là đã xảy ra chuyện không may rồi.
Giles hừ cười nhìn Cố Duy, ác ý trong mắt như muốn tràn ra tới nơi. Người xung quanh liếc anh ta, cảm thấy hơi khó chịu.
Cố Duy nói: “Đi thôi.”
Giles ghé tới cười nhạo: “Hì hì, đội trưởng, không đợi bọn họ nữa à?”
Cố Duy không để ý đến anh ta, Giles còn đang định nói điều gì khiêu khích thì đã bị một người da đen cao lớn tên Ferric xô ngã xuống đất.
Ferric cũng không tốt tính như Cố Duy, cũng có thể nói là khinh không thèm để ý tới mấy kẻ ŧıểυ nhân, nếu thực chọc anh ta nổi cáu lên, anh ta sẽ dứt khoát xắn tay áo lên dùng nắm đấm.
Giles biết mình không phải đối thủ của người da đen này, cuối cùng đành ngậm miệng. Nhưng khi anh ta phát hiện Trì Am bị thương thì lại dùng ánh mắt không có ý tốt nhìn cô, tràn đầy ác ý.
Lạc Khả phát hiện ánh mắt anh ta, ngẩng đầu liếc nhìn. Chỉ thấy người kia không biết sống chết nhe răng với Lạc Khả, bày ra động tác khiêu khích cực kỳ ti tiện.
Lạc Khả liếc anh ta, mặt lạnh tanh, cũng không nói gì.
Tối hôm nay, bọn họ vẫn qua đêm trong khu rừng rậm tràn đầy động vật to lớn này.
Bọn họ tiến vào mảnh rừng rậm này đã được hai mươi ngày rồi, nhưng vẫn chưa ra tới bên ngoài.
Cây cối trong khu rừng này còn cao to hơn bọn họ nhìn thấy trong sơn cốc nhiều, thậm chí có cây cổ thụ bán kính cả mét, rồi còn có cây đại thụ chọc trời rợp tán. Cây như vậy rất nhiều, giữa nơi không ngừng bị động vật tàn sát như vậy mà chúng nó vẫn ương ngạnh sinh trưởng, trở thành đặc sắc của rừng rậm.
Trải qua quan sát mấy ngày, bọn họ cũng phát hiện mảnh rừng này chính là nơi vui chơi của đám động vật.
Những con thú to lớn xem nơi này xem đây thành công viên trò chơi, đánh nhau, nô đùa, săn bắt các loại đều tiến hành tại đây. Chỉ đáng thương cho những nhân loại bé nhỏ bị chúng nó liên lụy, bị dẫm chết hoặc bị cây đổ đè chết rất nhiều.
Nghe mà thương.
Ưu điểm của đám cổ thụ này là có thể tìm được một ít hốc cây trống trải để tránh né qua đêm.
Có nhiều hốc cây do tự nhiên hình thành, lại có những hốc cây là do nhân công đào móc. Khi phát hiện có dấu vết con người đào múc hốc cây, cả đoàn người đều kích động không thôi. Như vậy chứng minh hướng đi của bọn họ đúng rồi, bọn họ thật sự đang tiến tới khu vực con người tụ cư.
“Meo!”
Xa xa truyền đến một tiếng mèo kêu mềm mại.
Trong rừng này có không ít mèo hoang, chúng nó chuyên môn tìm những cây cao cả trăm mét thế này để làm ổ. Có đôi khi bọn họ phải tránh khỏi ổ mèo, sợ không cẩn thận bị mèo hoang cho một vuốt chết ngắc.
Trì Am, Lạc Khả và Susanna thừa dịp trời tối, tới một dòng suối bên cạnh tắm rửa. Bỗng, Lạc Khả cầm quần áo mặc vào, nhẹ như mèo lẻn vào bóng đêm.
Sau đó, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Lại không lâu sau, Lạc Khả quay ngược về, cởi quần áo nhảy xuống suối tắm tiếp.
Susanna tò mò đi tới, cười hỏi: “Bé cưng à, là Giles sao?” Thấy Lạc Khả gật đầu, cô ta nói tiếp: “Nói thật, Giles đáng ghét thật sự, phải có người dạy cho anh ta một bài học cả đời khó quên mới được, để khỏi mỗi ngày đều trưng ra dáng vẻ cả thế giới nợ mình kia đi! Người như anh ta nên bị quái vật dẫm chết, sống cũng khiến tất cả mọi người chịu tội thôi.”
Trì Am và Lạc Khả không đáp lại.
Susanna cũng chỉ oán giận một chút thôi, dù sao ngay từ đầu Cố Duy cũng đã nói rồi, cấm mọi người tàn sát lẫn nhau.
Susanna nói một hồi, chợt tò mò hỏi: “Lạc, trước kia cô làm cái gì vậy?”
“Cô thì làm gì?” Lạc Khả không khách khí hỏi lại.
Susanna quyến rũ vén tóc: “Trước kia tôi từng ngủ với một ông trùm vũ khí nóng, người kia thấy tư chất của tôi tốt nên cho người dạy tôi một ít phương pháp đào vong. Nếu lần này có thể bình an trở về, tôi nhất định phải cảm ơn ông ấy thật tốt.”
Dưới ánh trăng, trên mặt Lạc Khả dần lộ ra nụ cười hồn nhiên lại gợi cảm, mười phần mâu thuẫn, lại có vẻ mê người cực kỳ: “Khéo thật, tôi cũng vậy đấy! Nhưng từ nhỏ tôi đã tiếp nhận huấn luyện, toàn bộ vì mục đích hầu hạ vài người cho tốt.”
Susanna che miệng: “Trời ạ, cô mới mười lăm tuổi, người kia điên rồi sao…”
“Không, tôi đã hai mươi rồi.” Nụ cười trên mặt Lạc Khả càng thêm đáng yêu: “Nhưng có vài người thích kiểu con gái thoạt nhìn trông như vị thành niên, không phải sao?”
Nghe lời này, ánh mắt Susanna thoáng chớp động, hiểu được ý của Lạc Khả.
Lạc Khả không phải phát dục chậm, mà là bị thuốc hạn chế khả năng phát triển. Trước khi cô ấy già đi sẽ luôn duy trì dáng vẻ lolita mười lăm tuổi này.
Sau đấy, hai cô gái quay đầu nhìn về phía Trì Am: “Trì thì sao?”
Trì Am nhún vai: “Tôi chỉ là một sinh viên bình thường thôi.”
Hai người phụ nữ vẫn nhìn cô chằm chằm, rõ ràng là không tin chút nào. Sinh viên bình thường có thể sống đến bây giờ à? Những người còn lại lúc này có ai không có chút năng lực đâu, dù là Giles đáng ghét kia cũng vậy. Trước kia tuy anh ta là thiếu gia quần là áo lượt, nhưng nghe đâu cũng từng học một ít thuật phòng thân nên mới có thể tồn tại đến lúc này.
“Thật mà, không lừa hai người đâu.” Trì Am nghiêm trang.
Hai người phụ nữ kia sao có thể tin cô được. Ngày đầu tiến vào Brisu, đúng là cô cho người ta cảm giác của một cô sinh viên, nhưng từ hôm sau bắt đầu, mỗi ngày cô đều thay đổi trong vô thức, ngày càng trầm ổn. Mỗi lần gặp nguy hiểm, cô đều thể hiện sự bình tĩnh lão luyện vô cùng, ngay cả Cố Duy cũng có lúc không so được với cô.
Tuy mọi người không nói gì, nhưng ai nấy đều ngầm chú ý tới cô gái này.
Bỗng, Trì Am nắm một tảng đá dưới suối lên ném về phía một thân cây.
Lạc Khả và Susanna phản ứng cực nhanh, một người nắm quần áo bên cạnh lên mặc vào, một người lại ưỡn bộ ngực đáng kiêu ngạo của mình, chỉ vây che thân dưới, đồng thời cảnh giác trừng mắt nhìn lùm cây cách đó không xa.
Lùm cây phát tiếng xào xạc, một người từ bóng cây bước ra.