Trì Am đột nhiên ngồi bật dậy, vô thức che lại bụng mình, nhưng mà cơn đau giày xéo kia lại vẫn chưa truyền tới như trong tưởng tượng.
Cô sững sờ, quay đầu nhìn bốn phía, phát hiện lúc này mình đang ngồi trên máy bay, mọi người xung quanh đang nhắm mắt nghỉ ngơi vô cùng yên tĩnh.
Cô nhìn thoáng qua một lát, dần nhận ra mình đã thoát khỏi thế giới trước, đã tiến vào thế giới mới.
Phát hiện này khiến cô vô cùng khó chịu, dường như cơn đau đớn bị đâm thủng khoang bụng vẫn còn sót lại trong cơ thể, khiến hai mắt cô cảm thấy chua xót bởi cảm xúc kỳ lạ này.
Đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm cái chết, mãi đến lúc tắt thở vẫn còn không biết hóa ra mình đã chết và rời khỏi thế giới, thậm chí cô còn chưa kịp nói lời từ biệt. Trì Am còn không biết khi ấy mình đã nằm trong khoang chữa trị bao lâu, trận chiến ra sao, còn Tư Ngang nữa...
Trì Am nghĩ tới bối cảnh của thế giới kia, kết cục cuối cùng của lính gác mất đi dẫn đường. Cô không khỏi gập người, cong phần lưng lên, vùi chặt khuôn mặt vào hai lòng bàn tay, cắn răng chịu đựng cảm giác đau khổ đến mức hít thở không thông đó.
Rõ ràng cô đã rời khỏi thế giới trước, nhưng dường như Trì Am vẫn có thể cảm nhận được sự đau đớn còn sót nơi khoang bụng, khiến cô đau tới mức không nói ra lời.
“Chị không sao chứ ạ?” Một giọng nói dịu dàng vang lên.
Trì Am từ từ ngẩng mặt lên, nhìn sang cô gái trẻ tuổi ngồi ở vị trí bên cạnh. Cô gái rất xinh đẹp, đường nét khuôn mặt tinh tế như búp bê Tây Dương. Tuổi vẫn còn nhỏ, trạc mười năm mười sáu tuổi, trên người mặc một chiếc váy bồng bằng ren màu đen rất hợp với phong cách loly. Đôi mắt kia là một đôi mắt mèo trời sinh, lúc nhìn người ta chăm chú trông rất ngây thơ lại gợi cảm.
Cô gái cũng ngạc nhiên nhìn Trì Am, phát hiện cô nước mắt giàn giụa, cả người từ trên xuống dưới bao phủ một nỗi đau khó diễn tả bằng lời. Cô gái mở miệng, cuối cùng chỉ có thể khẽ an ủi: “Sắp tới nơi cần đến rồi, chúng ta đều phải cố gắng sống sót nhé.”
Nước mắt men theo cằm rơi xuống vạt áo. Lúc này Trì Am mới nhận ra trạng thái của mình, chịu ảnh hưởng của thế giới trước khiến cô gần như không thể thoát ra. Dường như trong cơ thể vẫn còn sót lại cảm xúc khi đó, nhất thời không có cách nào bước ra.
Cô đang định tìm khăn giấy lau nước mắt thì cô gái bên cạnh đã đưa qua một chiếc khăn tay trắng bằng ren.
“Cám ơn.” Trì Am nhận lấy ý tốt của cô ấy, trong lòng thầm cân nhắc câu nói của cô gái.
Hình như nghe có vẻ không tốt cho lắm.
Trì Am nghĩ tới tình huống mỗi lần bước vào thế giới mới, cũng không bị sự yên bình lúc này lừa gạt.
Tuy rằng đây trông có vẻ là một chiếc máy bay rất hiện đại, nhưng rõ ràng Trì Am cảm nhận được nó là máy bay không người lái. Cô lại nhìn xung quanh, nhưng không ai tỏ vẻ gì với điều này, nên cô chỉ đành nén nỗi ngờ vực trong lòng.
Ít nhất có thể chứng minh, nơi đây đã không còn là thời đại tinh tế nữa.
Cô gái ‘ừ’ một tiếng, khẽ cất giọng dịu dàng mềm mại thuộc về thiếu nữ chưa trưởng thành: “Em tên Lạc Khả, còn chị thì sao?”
“Trì Am.”
Lạc Khả đang định nói gì đó thì đột nhiên loa thông báo của máy bay vang lên: “Kinh thưa hành khách, máy bay sắp sửa hạ cánh, mời mọi người chú ý an toàn.”
Khoảnh khắc loa thông báo vang lên, nhóm người vốn đang yên tĩnh nhắm mắt nghỉ ngơi kia đột ngột mở mắt.
Giây phút họ mở mắt ra, Trì Am cảm nhận được hơi thở bình tĩnh ban đầu trong không khí đã thay đổi, trở nên căng thẳng và xôn xao. Lạc Khả ngồi bên cạnh cô cúi gằm mặt xuống, hai tai nắm chặt để trên đầu gối, trông có vẻ vô cùng lo lắng.
Sau khi máy bay hạ cánh, cả đoàn người xách hành lý của mình lần lượt rời khỏi.
Trì Am xuống khỏi máy bay, cô phát hiện lúc này họ đến một hòn đảo. Làn gió mang theo vị mặn của biển thổi ập tới, bãi cát vàng mềm mại, như lớp vàng rải trên bờ biển màu xanh lam, kéo dài mãi tới chân núi phía xa.
Đây là một hòn đảo cực kỳ lớn.
Trì Am nhanh chóng quan sát sơ qua hoàn cảnh xung quanh, ánh mắt đặt lên người những vị hành khách kia.
Có khoảng một trăm người cả nam và nữ, tất cả đều là thanh niên trẻ tuổi, người lớn tuổi nhất cũng không quá ba mươi, nhỏ nhất thì mười ba mười bốn tuổi. Những người này cũng đang quan sát hòn đảo. Biểu cảm mỗi người khác nhau, có kẻ tỏ ra lạnh nhạt lại có người hốt hoảng, hoặc sợ hãi lo lắng hay phẫn nộ thậm chí có cả phấn khích...
Tất nhiên Lạc Khả đứng cùng Trì Am, có lẽ là vì hai người họ đều là con gái, cũng có thể vì lý do khác, cô ấy không hề cách Trì Am quá xa.
Cô ấy túm chặt một chiếc balo màu đen nhỏ xinh cũng kiểu dáng với quần áo của mình, lo lắng nhìn xung quanh.
“Hoan nghênh các vị đã đến đảo Brisu.” Một giọng nói vang lên trong gió biển phần phật.
Đám đông bỗng chốc trở nên xôn xao, nhưng nhanh chóng bình ổn trở lại, tiếp theo đó họ lập tức nghe thấy giọng nói kia tiếp tục nói: “Có lẽ các bạn đều rõ ý nghĩa khi đến đảo Bruzi rồi. Cứ mỗi năm, đảo Bruzi sẽ mở ‘cánh cửa’ một lần, người sống trở về, người chết an táng!” Hy vọng năm năm sau, mọi người có thể tìm được chìa khóa của ‘cánh cửa’, bình yên trở về. Mọi người sẽ trở thành người anh hùng của cả thế giới!”
“Các bạn, chúc mọi người may mắn!”
Ánh mắt Trì Am nhìn về camera theo dõi cách đó không xa.
Chờ đến khi giọng nói kia hoàn toàn biến mất, thì đột nhiên một tiếng chửi rủa giận dữ vang lên: “Shit! Shit! Ai thèm làm anh hùng chứ? Ai muốn làm loại anh hùng kiểu này chứ? Tôi chỉ muốn sống một cuộc đời bình thường thôi, chứ không phải bị người đẩy vào chỗ chết.”
Người đó lớn tiếng mắng chửi bằng tiếng Pháp, đang định chạy tới chiếc máy bay đậu trên bãi cát.
“Nguy hiểm.”
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi nhanh chóng kéo người đó lại, ngay sau đó mọi người lập tức chứng kiến chiếc máy bay kia đột ngột chậm rãi trượt tới bờ biển. Khi nó hoàn toàn trượt vào trong nước biển, một tiếng nổ lớn vang lên.
Cả đoàn người bị sóng xung kích của vụ nổ hất nhào ngã trái lộn phải, ngồi bệt trên bãi cát. Hơi nóng ập vào mặt, trên khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ kinh hãi.
Mãi đến khi vụ nổ kết thúc, mảnh xác máy bay vỡ nát nổi trên mặt biển, người đàn ông vừa nãy ngăn cản người ta kia mới trầm giọng nói: “Mọi người đừng phí sức nữa, đây là chiếc máy bay thông minh không người lái. Bên trong đã được cài đặt trình tự tự nổ, lúc nó đưa chúng ta tới Brisu, hoàn thành xong nhiệm vụ sẽ tự nổ. Người đã đến đây rồi thì đã không còn đường lui. Tôi không biết các bạn lựa chọn tới Brisu vì lý do gì, nhưng đã không thể quay đầu được nữa rồi.”
Anh ta nhìn những người có mặt tại đây với ánh mắt sắc bén. Những người bị anh ta quét mắt qua, hầu như đều bất giác co rúm lại.
Bầu không khí trở nên yên lặng, một lúc lâu sau người đàn lên tiếng: “Tôi xin tự giới thiệu một chút trước, tôi là Cố Duy, con lai Trung Nga.”
Những người khác liếc nhìn, rồi cùng lần lượt tự giới thiệu bản thân.
Họ cũng đơn giản giới thiệu tên mình cùng quốc tịch giống như Cố Duy. Những người này đến từ mười mấy quốc gia, hầu hết đều biết nói tiếng Trung cùng tiếng Anh, nên lúc giao lưu đều lấy hai thứ tiếng này làm chính.
Sau khi mọi người giới thiệu xong, Cố Duy nói: “Sau này, nể tình chúng ta đều đến từ một thế giới cùng vĩ độ, mọi người cố gắng giúp đỡ lẫn nhau trong phạm vi năng lực của mình nhé! Tất nhiên, tôi mong rằng các bạn có thể nhớ kỹ, người khác giúp bạn là vì tình nghĩa, không giúp thì là bổn phận. Nếu chính mình không đứng lên nổi, lúc nào cũng hy vọng chúa cứu thế xa vời thì mất mạng cũng đừng trách người khác.”
Nói xong, anh ta xách balo quàng lên vai, quay người sải bước đi vào khu rừng cách đó không xa.
Nghe thấy câu nói tàn nhẫn của Cố Duy, có một số người không khỏi tức giận. Nhưng thấy Cố Duy xoay người rời khỏi, những người khác thấy vậy, do dự một lát cuối cùng vẫn nghiến răng nghiến lợi đi theo.
Cố Duy là người có tuổi tác lớn nhất trong số họ, trông có vẻ đáng tin nhất. Tuy rằng anh ta nói chuyện rất lạnh lùng, nhưng lại là sự thật. Anh ta nói rõ mọi chuyện trước như vậy, đây cũng coi như là một lời nhắc nhở thân thiện.
Chỉ có người hiểu biết về Brisu mới có thể phát hiện những điều Cố Duy nhắc tới đáng quý biết nhường nào.
Trì Am thản nhiên liếc nhìn người xung quanh, tuy rằng bây giờ cô vẫn chưa biết đảo Brisu che giấu bí mật gì, nhưng nhìn phản ứng của họ, chắc chắn trong đó rất nhiều nguy hiểm.
Trong thoáng chốc, Trì Am gần như cho rằng đây là nhật ký cầu sinh nơi đảo hoang.
Tất nhiên, nếu chỉ là nhật ký cầu sinh nơi đảo hoang thì những người này sẽ không có phản ứng như vậy.
Trì Am và Lạc Khả đi theo họ, hai người đi ở giữa đám người không hề bắt mắt. Nhưng vẻ ngoài tinh xảo của Lạc Khả lại hấp dẫn ánh mắt xấu xa của mấy người đàn ông xung quanh. Dường như cô ấy không hề phát hiện, vùi đầu đi cùng với Trì Am.
Sau khi bước vào khu rừng, mọi người mới phát hiện khu rừng này vô cùng rậm rạp cây cối cao lớn. Ánh mặt trời vốn còn sáng ngời trở nên thưa thớt, dưới chân đều là lá khô mục nát ẩm ướt. Người dẫm lên sẽ phát ra tiếng dính nhớp. Ánh sáng dần ít ỏi, khiến cả thế giới trở nên âm u.
Đột nhiên, một người phụ nữ có vẻ ngoài quyến rũ, cơ thể đầy đặn hét lên chói tai: “Trời ơi! Có sâu! Ghê quá đi mất!”
Mấy người Trì Am nhìn sang, thấy gần như cả người cô ta dính sát lên người đàn ông da trắng bên cạnh, còn dùng cặp bưởi đầy đặn ép chặt lên cánh tay người kia. Người đàn ông tỏ ra hơi xấu hổ, lại có chút vui sướиɠ.
“Côn trùng là cái thá gì chứ? Nếu gặp phải loại rắn độc không bắt mắt thì mới đáng sợ...”
Một người tức giận nói, anh ta đang nói thì đột nhiên nhìn thấy trong tay Cố Duy đang dẫn đầu ở đằng trước kẹp một con rắn màu xanh đen.