Ánh mắt của người đàn ông lưu luyến trên mặt cô, mặc dù Trì Am đã quen, nhưng vẫn bị ánh mắt mang tính xâm lược của anh làm cho mặt đỏ tim đập nhanh, suýt nữa không kìm nén được phản ứng lên gương mặt.
Nếu là người đàn ông khác dám nhìn cô kiểu đó, cô đã sớm đánh cho ngay cả mẹ anh ta cũng không nhận ra, nhưng người đàn ông này…
Chậc, không nỡ đánh anh ta.
“Sao? Chúng ta hợp tác nhé?” Trì Am lặp lại lần nữa: “Lúc nãy anh cũng thấy rồi đấy, thực lực của tôi không thấp… Yếu hơn anh một chút.” Cô không cam lòng bổ sung, âm thầm nghiến răng nghiến lợi, tại sao thế giới này mình lại là dẫn đường? Nếu là lính gác thì… Hừ!
Người đàn ông gật đầu thừa nhận thực lực của cô, sung sướиɠ nói: “Tốt lắm, quả nhiên chúng ta rất đẹp đôi.”
Thật tự luyến.
Trì Am không còn lời nào để nói.
Anh nâng mặt cô lên, hôn một cái lên gương mặt của cô, nói: “Tôi sẽ dẫn em rời đi!”
Trì Am nhận ra tính chiếm hữu trong lời nói của anh, cũng không hề bất ngờ đối với điều này. Cô đã sớm biết rõ đức hạnh của người đàn ông này rồi, có điều trong thế giới này, thân là một lính gác, hình như có vẻ vừa phóng túng vừa lỗ mãng.
Mặc dù không rõ tại sao trong thế giới này, Hoàng thái tử lại có gương mặt của Tư Ngang, mà người đàn ông này lại biến thành Rio Flint, song Trì Am đã không cần dùng diện mạo để nhận ra chồng mình. Sau khi xác nhận “Rio Flint” này chính là chồng mình, Trì Am nằm trong lòng anh không hề cảm thấy chướng ngại nữa, cùng anh thương lượng kế hoạch rời khỏi Ankara.
Suốt quá trình anh chỉ nghe cô nói, nghe thấy cô nói muốn cướp đoạt tinh hạm chợ đen đến hành tinh Ankara vào tháng chín, anh không nhịn được cười nặng nề.
“Sao? Kế hoạch này không được à?” Trì Am nhướng mày nhìn anh. Nếu không gặp được người đàn ông này, cô thực sự có kế hoạch như vậy.
“Không, tốt lắm.” Anh ôn hòa nói, gương mặt anh tuấn, vẻ mặt nhu tình như nước, đủ để khiến bất cứ người phụ nữ lạnh lùng nào điên cuồng vì anh.
Không biết sao, Trì Am chợt đen mặt.
Cô đẩy anh ra, đứng dậy nói: “Tôi phải trở về.”
“Về?” Người đàn ông giữ chặt tay cô, ngón tay nhẹ nhàng gãi lên lòng bàn tay của cô, dịu dàng nói: “Không ở lại đây à? Em là dẫn đường của tôi, đáng lý phải ở lại.”
Trì Am cười ha ha: “Tôi còn chưa đồng ý đâu. Muốn trở thành lính gác của tôi, anh phải đến đơn vị dẫn đường đăng ký trước đã rồi hẵng nói.”
“Được, chờ về Đế Tinh, tôi sẽ lập tức đăng ký.” Anh không hề do dự tiếp lời.
Trì Am phát hiện thế giới này, da mặt của người đàn ông này dày đến mức khó tin, chắc chắn là bị ảnh hưởng bởi bản năng của lính gác.
Cô hít thở thật sâu, rút tay mình về, nói: “Tôi thật sự phải trở về, Samuel còn đang chờ tôi.”
“Samuel?” Anh nghi hoặc hỏi lại, tức khắc cất cao giọng: “Em còn sống chung với thằng khác hả?”
Cái tên Samuel này vừa nghe đã biết là của con trai! Không biết sao trong lòng anh lại cực kỳ tức giận.
Nhìn chằm chằm gương mặt nổi giận của anh, Trì Am cố ý nói: “Đúng vậy. Lần này tôi lưu lạc đến Ankara, nếu không có Samuel cứu tôi thì tôi đã chết từ lâu rồi. Tôi rất biết ơn cậu ấy.”
Một câu nói hoàn toàn chặn họng anh, mặc dù tức giận gần chết, anh cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, không thể nói được gì.
Thấy cằm của anh co giật, Trì Am muốn cười lại không dám cười, để tránh người đàn ông này thật sự thẹn quá thành giận.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô, đột nhiên vươn tay ôm cô vào lòng, cúi đầu chặn lên đôi môi cong lên, cho cô một nụ hôn vừa nóng bỏng vừa cuồng dã, mới hài lòng buông ra.
Trì Am cảm thấy miệng mình sắp bị tê liệt, thấy người đàn ông đối diện để ngỏ vạt áo, cứ như thể toàn thân đều đang tỏa ra sự quyến rũ, cô không dám nán lại, cuối cùng gọi Ares, rời đi từ trên ban công.
Đúng là đòi mạng, không ngờ đổi một thế giới, người đàn ông này trở nên càng đáng sợ hơn. Sức hấp dẫn này chắc chỉ cần là phụ nữ thì đều không thể từ chối, càng không thể nào kháng cự.
Cự thú màu tím đen thấy cá heo giãy dụa muốn đi theo chủ nhân của nó, không khỏi lộ ra vẻ mặt hụt hẫng, lưu luyến dời móng vuốt để cá heo bay qua, rời đi theo chủ nhân của nó.
Cảm nhận được cảm xúc buồn bã truyền tới từ tinh thần thể, người đàn ông vươn tay vỗ đầu nó, nói: “Đừng sốt ruột, chẳng mấy chốc mày sẽ có thể chiếm hữu chú cá heo đó thôi.”
Nói đoạn, trên mặt anh lộ ra vẻ mặt tràn đầy ẩn ý.
…
Samuel mất hồn mất vía chờ hơn nửa đêm, cuối cùng thấy Trì Am trở về, cả người mới bình tĩnh lại.
“Sao rồi? Gặp được Rio Flint chưa?” Samuel vội hỏi.
“Gặp rồi.”
Trì Am bưng một ly nước lên uống sạch, cứ như thể muốn rửa sạch hương vị lưu lại trong miệng. Khi đầu lưỡi cọ lên hàm trên, nhiệt độ trên mặt cô lại tăng thêm mấy phần, nhưng khóe miệng cong lên lại tiết lộ tâm trạng vui vẻ của cô.
Mặc dù cách ba tháng, cũng không quá trễ, anh vẫn chủ động xuất hiện trước mặt cô.
Samuel khó hiểu: “Chị Trì, đàm phán thế nào?”
“Đã đàm phán ổn thỏa. Có điều kế hoạch cụ thể còn cần phải thương lượng.”
Samuel gật đầu. Đây là dĩ nhiên, đoàn người “Rio Flint” lưu lạc đến Ankara vì sự cố ngoài ý muốn, những thế lực trên Ankara chắc chắn sẽ chú ý đến họ, họ nhất định sẽ không bỏ qua. Vì lợi ích của mình, họ thậm chí không có khả năng cho phép đoàn người “Rio Flint” bình an rời khỏi Ankara.
Nghĩ vậy, Samuel không khỏi hoài nghi về tương lai.
Họ có thể bình an rời đi không?
Cậu đã bị nhốt trên Ankara quá lâu, nguyện vọng cả đời chính là rời khỏi hòn đảo cô độc bị nhốt trong tinh tế này, đến thiên địa càng rộng lớn bên ngoài. Bây giờ cơ hội đặt ngay trước mắt, khiến cậu không nhịn được càng chú ý tới nó, cũng mong muốn có thể thành công.
Nghĩ vậy, Samuel lại nhìn Trì Am, phát hiện trông cô vẫn rất vui vẻ, không nhịn được hỏi: “Chị Trì, chị sao vậy?”
Trì Am ngoảnh đầu nhìn cậu, hắng giọng một tiếng, đáp: “Không sao. Cậu ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải ra ngoài thành phố.”
“Không phải nói là muốn nghỉ ngơi mấy ngày rồi mới ra ngoài thành phố à?” Samuel khó hiểu.
Trì Am: “… Ở lại trong thành phố cũng chẳng có gì để làm, chi bằng ra ngoài săn nhiều một chút, nhân tiện dò xét tình huống quặng mỏ trên Ankara.”
Mặc dù Samuel vẫn hơi nghi ngờ, nhưng cũng biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, cho nên không hỏi tiếp, nói một tiếng chúc ngủ ngon với cô rồi gọi tinh thần thể chim sẻ thông canh gác bên ngoài trở về, chuẩn bị về phòng ngủ.
Đột nhiên, Trì Am nghĩ tới chuyện khác, gọi Samuel.
“Samuel, chim sẻ của cậu không phát hiện gì chứ?”
“Không.” Samuel thành thật trả lời: “Chị Trì, có phải còn cần chim sẻ đi giám thị cái gì không?”
“Cũng không cần.” Trì Am giả vờ như không có chuyện gì: “Trong thành có rất nhiều lính gác, cũng có rất nhiều lưu manh, cậu phải bảo vệ chim sẻ, đừng để nó bị lính gác phát hiện.”
Lời này cứ như có ám chỉ, hoặc là lời nhắc nhở thiện ý.
Kinh nghiệm của Samuel còn phong phú hơn Trì Am, chỉ nhắc nhở một chút cậu đã kịp phản ứng, hơn nữa năng lực tưởng tượng cũng cực kỳ đáng sợ, còn có thể tự động phiên dịch lời nói của Trì Am.
Cậu trịnh trọng đáp: “Chị Trì, tôi hiểu rồi, chị cứ yên tâm, tôi sẽ bảo vệ bản thân thật tốt.”
Thấy thế, Trì Am phất tay kêu cậu ấy về phòng.
Trì Am cũng về phòng, sờ môi, híp mắt nhớ lại chuyện lúc trước.
Càng nghĩ càng thấy kỳ quặc, cuối cùng cô không nhịn được mà hừ lạnh một tiếng.