Bóng đen dần dần biến thành một người, đó là một nam nhân tóc đen, mắt đỏ, mặc trường bào rộng màu đen, tóc thả xõa ra sau lưng, trên trán có một vệt dấu vết màu lửa đỏ nhàn nhạt. Ngũ quan tuấn tú khiến cho người ta cảm giác được sự tà khí, cực kỳ u ám và đầy khí tức không lành.
Hắn ta nhìn thấy Tư Ngang liền nhe răng cười một tiếng, nói: “Thì ra là Thiên Vu của Vu tộc, thằng nhóc này, ta rất hài lòng với thân thể của ngươi, cho ta đi!” Nói xong liền lao về phía Tư Ngang.
Tốc độ của hắn ta quá nhanh, Trì Am vỗ một linh đồ qua nhưng lại đập vào không trung. Bóng ma kia đã đi vào trong linh đài Tư Ngang từ giữa lông mày hắn. Đôi mắt màu tím sẫm của Tư Ngang lập tức biến thành màu đỏ tươi hung dữ, vẻ mặt thay đổi khó lường, mái tóc trắng không có gió mà bay lên, áo choàng Vu Thần trên người cũng phồng lên.
Đôi mắt Tư Ngang từ từ nhắm lại.
Trong lòng Trì Am run sợ quan sát hắn, lo lắng bóng ma không biết từ đâu đến kia sẽ chiếm lấy thân thể của Tư Ngang như cách hắn ta chiếm lấy thân thể của Trì Mộ, nàng muốn đuổi hắn ta đi, nhưng lại lo sẽ phản tác dụng nên chỉ có thể xoay quanh Tư Ngang.
Ngay vào lúc Trì Am đang lòng nóng như lửa đốt, không nhịn được muốn ra tay thì cuối cùng Tư Ngang cũng mở mắt.
Trì Am lo lắng nhìn hắn, khi bắt gặp đôi mắt đang phát ra ánh sáng đỏ tươi kia liền sinh lòng hoảng hốt, nhưng sau đó chợt phát hiện đôi mắt kia đã lại chuyển sang màu tím sẫm.
Như thế có nghĩa là gì?
Tư Ngang lãnh đạm nhìn nàng, chậm rãi mở miệng nói: “Am Am, ta không sao.”
Huynh không sao thì bày cái mặt thối kia ra làm gì? Chẳng lẽ ngoài miệng thì nói là ổn, nhưng thực tế là bên trong đã bị thay thế rồi? Trì Am lại càng lo lắng hơn, trong lòng nàng rối rắm, nếu “Tư Ngang” không còn là hắn thì có phải nàng nên giết chết thân thể này không?
“Nàng nghĩ gì đấy?”
“Nghĩ xem nên giết huynh thế nào...”
Tư Ngang: “...”
Thấy hắn đang trừng mắt nhìn mình, Trì Am không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: “Quá tốt rồi, nếu huynh thật sự bị nam nhân khác chiếm giữ cơ thể thì ta cũng không thể tiếp tục ở cùng với thân thể của huynh được, đúng không? Ta tin là huynh cũng không vui, vậy thì thà là giết hắn đi, để hắn không dùng thân thể của huynh để ngủ với ta, hoặc đi quyến rũ những nữ nhân khác.”
Đường gân xanh trên trán Tư Ngang lập tức nhảy lên, hắn kiên nhẫn nói: “Nàng không thể tin tưởng ta được à?”
“Có, có mà, bây giờ ta cực kỳ tin tưởng huynh mà.” Trì Am dỗ dành, cúi người hôn lên khóe môi hắn vài cái, trên mặt mang theo ý cười, cố gắng “vuốt lông” cho hắn, sau đó quan tâm hỏi: “Huynh thực sự không sao chứ?”
Thiên Vu được dỗ dành sắc mặt đã tốt hơn nhiều, nhìn Trì Mộ tê liệt trên mặt đất, cố nhịn ý muốn được kéo Trì Am vào lòng hôn nàng cho đến khi chân run rẩy, nói: “Ta không sao, tên kia nghĩ thân thể Thiên Vu giống với người thường sao? Đã dám đến thì cũng đừng nghĩ có thể rời đi! Ta đã dùng vu thuật tạo thành một kết giới nhốt hắn lại, khi nào rảnh sẽ luyện hóa hắn.”
“Luyện hóa?”
Tư Ngang liếc nhìn nàng, giọng nói cao ngạo: “Nàng sẽ không muốn biết đâu.”
Trì Am à một tiếng, không miễn cưỡng, tiếp tục hỏi: “Người đó là cái thứ gì vậy, tại sao chỉ có hư ảnh thôi? Chẳng lẽ là bởi vì hắn nên Trì Mộ mới có thể biến thành dạng này sao?”
Nàng vừa nói vừa nhìn sang Trì Mộ đang nằm tê liệt trên mặt đất, trên mặt lộ rõ vẻ thống khổ thất thần.
Sau khi thứ kia bị ép ra khỏi cơ thể ả ta, linh lực trong cơ thể ả ta lập tức tiêu tán với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, từ một Linh Đồ Sư cấp bậc Tông Sư trở thành một Linh Đồ Sư cấp Địa, thậm chí còn không được đến cấp Thiên. Chỉ sau khi vượt qua ngưỡng cấp Thiên thì người ta mới có thể thực sự được gọi là một cao thủ Linh Đồ Sư. Đây cũng là lý do vì sao khi Thủy Nguyệt Hoa tấn thăng làm Linh Đồ Sư cấp Thiên, lệnh chủ Bạch Hổ lại cố ý triệu kiến bà ta.
“Hắn ta là người đến từ một vạn năm trước. Không, phải nói là hắn ta đã vào một bí cảnh từ vạn năm. Bởi vì tính chất đặc thù của bí cảnh nên thần hồn bị tách khỏi thể xác.” Tư Ngang vừa giải thích vừa vuốt lông mày.
“Trong lúc tình cờ hắn ta lại nhập vào cơ thể của Trì Mộ, dạy cho ả ta một linh đồ thất truyền từ vạn năm trước. Sở dĩ bề ngoài của ả ta có thể biến thành giống nàng cũng là bởi vì một loại linh đồ cấp Thần có tên là “Dị hình biến mặt”, có thể tùy ý thay đổi thành nɠɵạı hình của người khác. Trong đời một người có ba cơ hội để thay đổi diện mạo. Ta nghe nói loại linh đồ cấp Thần này vốn được tạo ra cho những người có nɠɵạı hình xấu xí.”
Mười vạn năm trước là thời đại huy hoàng của Nhân tộc, lúc đó dù là Linh Đồ Sư hay là Kiếm Sư thì thực lực đều mạnh hơn bây giờ rất nhiều, truyền thừa rất nhiều. Khi đó không có Tông gia, cũng không có quốc gia, chỉ có tông tộc, cường giả xuất hiện tầng tầng lớp lớp, là một thời đại vô cùng đặc sắc.
Nhưng thời đại huy hoàng đó lại bị phá hủy bởi một kiếp nạn.
Cho đến nay, vì bảo tồn truyền thừa mà Linh Đồ Sư Nhân tộc đã thành lập nên Tông gia, hình thành chế độ Tông gia, dần phát triển cho đến ngày nay.
Trong lúc tình cờ Trì Mộ lại bị thần hồn từ vạn năm trước nhập vào, tuy đối phương chỉ là thần hồn nhưng bởi vì thần hồn này đã chờ đợi cả một vạn năm trong bí cảnh, có thể ngưng tụ thành thực thể, duy trì được sức mạng. Sau khi nhập vào cơ thể Trì Mộ cũng khiến lập tức Trì Mộ trở thành một Linh Đồ Sư cấp bậc Tông Su
Mười vạn năm trước có rất nhiều Linh Đồ Sư cấp Tông sư ở khắp nơi, bọn họ cũng không tính là cao thủ gì, người lĩnh ngộ được ý nghĩa sâu xa của linh đồ như Trì Am thì chỗ nào cũng có, cũng không hiếm lạ gì.
Đó thực sự là một thời đại tuyệt vời với Linh Đồ Sư.
“Chắc hẳn là từ 13 năm trước, sau khi ả ta bị thần hồn của Linh Đồ Sư Hiên Viên này chiếm giữ thì đã lên kế hoạch để trừ bỏ nàng, linh đồ cấp Thần phong ấn ký ức của nàng cũng là do ả ta nhờ Hiên Viên kia vẽ.” Tư Ngang nói, ánh mắt nhìn về phía Trì Mộ lạnh đến thấu xương.
Theo cách nhìn của hắn thì Trì Mộ là loại người có lòng dạ xấu xa, một khi nắm được quyền lực thì sẽ gây sóng gió.
Ả ta chỉ biết oán hận lệnh chủ Bạch Hổ đưa mình về Tông gia, nhưng lại không nghĩ tới việc đối phương đã cứu mình, cho mình một con đường để trở nên mạnh mẽ hơn.
Nếu thật sự cảm thấy thà chết trong tay mẹ kế còn hơn thì sao không chết đi? Thế nhưng lại vẫn cố gắng sống sót rồi đem lòng oán hận nuôi dưỡng mình thì là loại người gì?
Vốn dĩ ả ta đã nghĩ rằng mình sẽ sống như thế này cả đời, nhưng lại có được một cơ hội mà không ai có thể tưởng tượng được, trong chớp mắt đã trở thành một Linh Đồ Sư cấp Tông sư, phất tay là có thể vẽ ra linh đồ cấp Thần.
Có Linh Đồ Sư từ vạn năm trước làm thầy, tri thức về linh đồ trong đầu Hiên Viên cũng có thể khiến Tông gia đều trông mà thèm không thôi. Trì Mộ lợi dụng lấy nó làm điều kiện, để Tông gia không truy cứu chuyện ả ta hãm hại lệnh chủ Bạch Hổ, thậm chí còn để mặc ả ta nắm giữ Bạch Hổ nhất mạch, thay thế Trì Am, trở thành lệnh chủ Bạch Hổ.
Đây chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của ả ta. Sau khi có được vốn liếng trở nên mạnh lên, Trì Mộ không còn coi Tông gia ra gì, chỉ coi họ là bàn đạp, mục tiêu của ả ta là Nhân tộc và Vu tộc, thậm chí là cả lục địa này.
Trì Am không khỏi im lặng, thấy đáng tiếc cho bản thân trước đây, thà cứu một miếng thịt lợn nướng còn hơn cứu con sói mắt trắng thế này. Tuy rằng cũng có nguyên nhân là không biết nhìn người, nhưng chưa chắc đã không có một phần nguyên do vì Trì Mộ ngụy trang quá tốt.
Một lúc lâu sau Trì Am mới kiềm chế được cảm xúc, tiếp tục hỏi: “Vậy những Quỷ tộc lần trước thì sao?”
“Quỷ tộc?” Tư Ngang hừ cười một tiếng: “Vạn năm trước Quỷ tộc vốn đã không có tương lai, nhưng bị Nhân tộc trấn áp đánh đuổi nên cũng chỉ có thể trốn ở chỗ sâu trong lãnh địa của Quỷ tộc. Nếu không phải có kiếp nạn vạn năm trước cường giả chết đi, mất hết người nối tiếp thì cũng sẽ không đến mức chỉ có thể liên hợp với Vu tộc để phong ấn Quỷ tộc.”
Vì vậy theo quan điểm của Hiên Viên kia thì Quỷ tộc hoàn toàn không có tương lai gì, chỉ là sự tồn tại mà Nhân tộc có thể tùy tiện trấn áp. Nếu Trì Mộ muốn đối phó với Nhân tộc và Vu tộc thì hắn ta có thể sử dụng Quỷ tộc để làm việc cho mình.
Lần này Quỷ tộc có thể che giấu tai mắt của Nhân tộc nhanh chóng kéo quân đến tiến vào khe Thanh Khê cũng là do Trì Mộ làm. Ả ta dùng linh đồ Thần tộc để yểm hộ cho Quỷ tộc tiến đánh khe Thanh Khê, dùng cái này để áp chế Kiếm Sư, mưu lợi cho chính mình.
Đáng tiếc là kế hoạch của ả ta đã bị thích khách Trì Am từ trên trời giáng xuống phá hỏng.