Hoàng đế nước Đông Lâm biết được trên chiến trường vì cứu lệnh chủ Bạch Hổ mà con trai mình thiếu kém chút nữa đã mất mạng dưới tay Quỷ tộc, ông ta tức sùi bọt mép, nhưng sau đó lại biết được tin từ những người khác về ân oán giữa lệnh chủ Bạch Hổ với hắn ta, vi vậy đến cuối cùng lại đuối lý, không nói được gì, chỉ sai người nhất định phải cứu sống con trai mình.
Tả Khưu Hàng là con trai được Hoàng đế Đông Lâm coi trọng nhất, là người có nhiều khả năng có thể thăng cấp thành Kiếm Sư cấp Hoàng nhất. Hoàng đế Đông Lâm cực kỳ kỳ vọng vào hắn ta, vì vậy tất nhiên sẽ không hi vọng hắn ta chết đi như thế.
Nhìn con trai hấp hối trên giường bệnh Hoàng đế Đông Lâm không nhịn được thở dài một tiếng, nói: “Rốt cuộc nữ nhân kia có gì tốt như vậy để con phải xả thân cứu giúp chứ?”
Mà điều nực cười hơn nữa là đối phương lại đủ mạnh nên cũng không cần hắn ta phải xả thân cứu giúp.
Mặt Tả Khưu Hàng trắng bệch, nói ngắt quãng: “Ba mươi năm trước... nếu không phải nàng ấy ra tay cứu giúp thì chỉ sợ khi đó con đã chết rồi. Ngược lại là do con không biết tốt xấu, vong ân phụ nghĩa, hợp tác với người khác để hại bàng, hại đến tận mức này... Con có lỗi với nàng ấy...” Nói đến đoạn xúc động, hắn ta đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, nhưng vẫn cảm thấy đau thế này là không đủ.
Loại đau đớn về xác thịt này so với nỗi đau mà nàng phải chịu đựng từ linh độc lúc đó đã tính là gì chứ?
Hoàng đế Đông Lâm nhíu mày, không biết nghĩ đến cái gì, ngược lại hỏi: “Người tên là Trì Mộ này hiện tại thế nào?”
“Con không biết.” Tả Khưu Hàng nói với vẻ thờ ơ.
Thấy thế Hoàng đế Đông Lâm cũng không hỏi nữa mà cho người đi dò hỏi tin tức, cuối cùng biết ả ta đã bị lệnh chủ Bạch Hổ mang đi, đến nay không ai có thể gặp ả ta, cũng không biết tình trạng của ả ta bây giờ thế nào. Về phần Linh Đồ Sư Tông gia, tuy có ba vị lệnh chủ khác nhưng khi đối đầu với lệnh chủ Bạch Hổ họ lại không thể chịu nổi một đòn, cũng chỉ có thể chờ đợi chỉ thị từ Tông gia.
Sau sự việc này, chỉ sợ trong Tông gia lòng người cũng đang không yên.
Hoàng đế Đông Lâm đã suy nghĩ rất nhiều, cũng lên kế hoạch cho cuộc họp mặt sắp tới.
Những người khác cũng giống như Hoàng đế Đông Lâm, rất quan tâm đến chuyện của Tông gia.
Lệnh chủ Bạch Hổ bị hại, long đong suốt mười năm, hoàn toàn không có ký ức, mà trong lúc đó Tông gia lại coi là lệnh chủ Bạch Hổ đã bỏ mình, ngược lại ủng hộ kẻ đi theo đã hãm hại lệnh chủ Bạch Hổ, để ả ta dùng thân phận lệnh chủ Bạch Hổ đi tới khe Thanh Khê tham gia cuộc họp mặt, mặc dù hành động lần này có thể hiểu được nhưng lại làm lòng người rét lạnh.
Mọi người đều đã nghe tin lệnh chủ Bạch Hổ hộ tống Vu tộc trở về, trở mặt với Tông gia ngay trước khe Thanh Khê, xem như đã được thấy đủ chuyện náo nhiệt, đồng thời cũng muốn nhìn xem Tông gia sẽ lựa chọn thế nào.
Điều quan trọng nhất là lệnh chủ Bạch Hổ đã cho thấy giá trị của mình, chỉ cần ai có đầu óc không kém thì cũng sẽ không bỏ qua nàng, phải nhìn xem Tông gia sẽ trả giá thế nào để có thể đón lệnh chủ Bạch Hổ về.
Cuộc tranh đấu giữa Tông gia và lệnh chủ Bạch Hổ là cơ hội cho những kẻ khác, ai cũng muốn cắn được một miếng lợi ích từ chỗ Tông gia, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt vời này.
Trì Am không để ý đến tình hình bên ngoài, nhưng có Man và Ảnh Thất đi cùng nên vẫn nắm khá rõ tình hình, cũng hiểu được tâm tư của những người đó.
Khi đối phương hỏi một câu hỏi thăm dò, Trì Am chỉ cười nói: “Ta không định quay lại Tông gia.”
Man sững sờ một lúc, sau đó trong lòng vui mừng khôn xiết, nụ cười trên mặt không nhịn được mà cũng nở ra hết cỡ nói: “Nếu A Am cô nương không ngại thì thành Thiên Hòa của bọn ta cũng có quang cảnh tuyệt đẹp, A Am cô nương muốn ở bao lâu cũng được.”
Mặc dù cư dân thường trú của thành Thiên Hòa chỉ có Vu tộc, xưa nay không tiếp nhận tộc khác, nhưng bạn lữ của Thiên Vu cũng không phải là người khác.
Trì Am biết ý ông nên chỉ khẽ mỉm cười.
So với Man đang cực kỳ vui sướиɠ thì Ảnh Thất lại rất do dự về điều này.
Cho dù đã sớm suy đoán được chuyện này, nhưng khi biết Trì Am không về Tông gia nữa thì trong nội tâm nàng ta vẫn không khỏi thất vọng, sau sự thất vọng là cảm giác lo lắng.
“Đại nhân, Tông gia trừ mười vị Trưởng lão ra thì Linh Đồ Sư ẩn trong bí cảnh cũng đếm không hết, e rằng bọn họ sẽ không buông tha cho người đâu.”
“Vậy thì để họ đến đây đi, đến một người chém một người, đến hai người chém hai người.” Trì Am vỗ bàn nói.
Những lời này rất bá đa͙σ khiến cho đám người Đại Vu Y Đạt đi theo Thiên Vu đều trợn tròn mắt, sau đó nụ cười trên mặt cũng giống nhau, đều là không thể cưỡng lại được.
Vốn dĩ bọn họ còn lo lắng vị này là lệnh chủ Bạch Hổ của Nhân tộc Tông gia, Thiên Vu của bọn họ tuyệt đối không thể làʍ t̠ìиɦ nhân cho nàng, đến lúc đó bọn họ phải làm gì đây? Chẳng lẽ lại để nàng vứt bỏ Thiên Vu sao? Bây giờ xem ra nàng đã khinh thường vị trí lệnh chủ Bạch Hổ kia, chắc chắn sẽ theo bọn họ trở về Vu tộc, như vậy thì không thể tốt hơn được nữa.
Nghĩ đến việc Thiên Vu có thể quyến rũ lệnh chủ Bạch Hổ có thực lực mạnh nhất của Nhân tộc Tông gia về Vu tộc, các vị Đại Vu lại nhìn về phía Tư Ngang với thần sắc sùng bái, cũng chỉ có Thiên Vu đại nhân của họ mới có thể lợi hại như vậy, đến cả lệnh chủ Tông gia cũng có thể quyến rũ được.
Trước ánh mắt ngưỡng mộ của đám thuộc hạ, Tư Ngang: “...”
Nhìn thấy Tư Ngang đi tới, dù lo lắng đến mức nào Ảnh Thất cũng không tiện nói gì, chỉ im lặng lui vào bóng tối.
Trì Am quay lại nhìn hắn hỏi: “Huynh về rồi à, thế nào?”
Tư Ngang cho mọi người lui ra, ôm nàng vào lòng, đẩy cằm nàng lên hôn một hồi lâu mới nói giọng khàn khàn: “Bọn họ trong tối ngoài sáng muốn thăm dò về nàng từ ta.” Nói rồi cười lạnh một tiếng: “Họ đều nghĩ nàng có thể trở thành Kiếm Sư là bởi vì có quan hệ với Vu tộc.”
Trì Am không nói nên lời.
Mấy ngày nay chỗ Vu tộc nghỉ ngơi rất náo nhiệt, rất nhiều thế lực lớn của Nhân tộc đều đặc biệt tới thăm.
Sức mạnh đáng gờm mà Trì Am thể hiện trong trận chiến đó khiến những kẻ khác động lòng. Rõ ràng nàng một Linh Đồ Sư nhưng lại đột nhiên lại biến thành Kiếm Sư, kiếm pháp còn không thua gì một Kiếm Sư cấp Hoàng, vì vậy mọi người đều vô cùng nghi ngờ về điều này, thêm việc ngày đó Trì Am tự thuật nên họ đều tưởng rằng đây là thủ đoạn của Thiên Vu.
Thiên Vu vô cùng bí ẩn và khó đoán, cũng có khả năng có thể biến con người thành thế này.
“Vậy huynh nói thế nào?” Trì Am tò mò hỏi.
Tư Ngang cười lạnh một tiếng: “Nếu bọn họ muốn trở thành kiểu hai loại sức mạnh cùng có thì trước tiên tự hạ một linh độc làm cho mình sống dở chết dở thì sẽ có thể trở thành giống như nàng.”
Trì Am: “...”
Miệng tên này độc địa thật sự, ai dám thử chứ?
Ồ, mà cho dù có thử thì có lẽ cũng cách cái chết không xa, Thiên Vu đâu có thể thật sự dùng thân thể để dẫn linh độc cho ngươi chứ?
Nghĩ đến đây, cuối cùng Trì Am cũng hiểu ra tại sao sắc mặt hắn lại xấu như vậy, vừa quay lại đã ôm nàng cắn.
Nhìn thấy bộ dạng nén cười của nàng, Tư Ngang hừ lạnh một tiếng, bế nàng lên, đè nàng lên giường.
Đến tận đêm khuya, Trì Am nằm thở hổn hển trên người hắn, vẫn không hết giận cắn hắn một cái, tức giận nói: “Ngày mai sẽ có một cuộc họp mặt, huynh kiềm chế lại cho ta.”
Nam nhân mà thân dưới đã được thỏa mãn thì rất dễ nói chuyện, hắn lười biếng đáp lại một tiếng, lúc đảo mắt thần sắc vừa quyến rũ vừa tà ác như yêu ma, tạo thành một sự tương phản rõ rệt với mái tóc như tuyết đang xõa tung rối bời, vừa thanh nhã xuất trần lại cũng rất ma mị, khó mà xác định sự tồn tại của hắn.
Trì Am nuốt nước bọt, không dám nhìn hắn lần nữa, sà vào trong lồng ngực hắn, ngáp một cái: “Ta không đi tham dự cuộc họp mặt của Nhân tộc ở khe Thanh Khê đâu.”
Tư Ngang ừ một tiếng, không nói gì.
Ngày hôm sau, Tư Ngang dẫn theo các Đại Vu Vu tộc khác đến tham gia cuộc họp mặt với Nhân tộc, coi như nể mặt họ.
Thiên Vu ngồi ở trong đó, đối mặt với đại diện của Nhân tộc, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, đôi mắt màu tím sẫm dường như có hàng vạn ánh sao tản ra, tinh tú chuyển động, làm cho người ta nhìn lâu không khỏi hoa mắt, không dám nhìn thẳng vào.
Phong Thiên Giản có tư cách là Kiếm Hoàng của Nhân tộc, có thể nói mấy câu với hắn, hỏi: “Thiên Vu đại nhân, không biết lệnh chủ Bạch Hổ có ở đây không?”
Những người đại diện của Tông gia có mặt ở đây cũng không khỏi nhìn sang, cảm thấy vô cùng tủi thân. Rõ ràng là lệnh chủ Tông gia nhưng lại ở lẫn với Vu tộc, nói rõ là sẽ không trở lại Tông gia, vậy mà bọn họ cũng không thể làm gì, chỉ có thể làm trò cười cho người ta.
“Nàng ấy sẽ không tới.” Tư Ngang nói giọng lạnh nhạt.
Phùng Thiên Giản nghe vậy tuy rằng có hơi đáng tiếc, nhưng cũng không tiện nói gì nữa.
…
Trong không gian tối tăm chỉ có một người cuộn mình ở đó, ở đây không có ngày đêm, chỉ có ánh sáng như hạt đậu, khiến người ta không cảm giác được thời gian trôi qua thế nào, gần như có thể khiến con người phải phát điên.
Một cánh cổng kết giới mở ra, Trì Am bước vào, lạnh lùng nhìn người đang cuộn tròn ở đó.
Một lúc lâu sau người kia mới đờ đẫn nhìn qua, khi nhìn thấy rõ bóng dáng Trì Am, đôi mắt đờ đẫn lập tức sáng rực lên, oán hận nói: “Ngươi muốn làm nhục ta tới khi nào? Thà để ta chết đi còn sướиɠ hơn là bị ngươi làm nhục thế này!”
“Vậy thì ngươi đi chết đi! Ta không trói tay chân của ngươi mà.”
Trì Mộ nghẹn lại nhìn nàng mà không thể tin nổi.
Trì Am kéo tới một cái ghế, ánh mắt nhìn ả ta.
Dưới ánh mắt của nàng, cuối cùng Trì Mộ cũng hiểu ra người này đã không còn là lệnh chủ Bạch Hổ ngày xưa nữa. Nàng không có ký ức, sẽ không còn thương tiếc ả ta, cũng sẽ không mềm lòng. Mà tất cả những điều này đều là do chính ả ta gây ra. Nếu kí ức không bị phong ấn thì nàng sẽ nhớ được ả ta, sẽ luôn còn duy trì được một phần tình cảm do nuôi dưỡng ả ta.
Không có người nào làm trưởng bối lại cam lòng giết chết đứa trẻ mà mình đã nuôi dưỡng.
Nhưng nàng không nhớ gì cả, nàng không có tình cảm thương tiếc bảo vệ với ả ta như trước, chỉ đối xử với ả ta như một người xa lạ.
Trì Am nhìn ả ta, phát hiện thần sắc ảo não trên mặt ả ta thì cũng hiểu rõ vì sao, nhưng nàng không quan tâm.
“Nói cho ta biết có chuyện gì xảy ra với những Quỷ tộc đó?”