Nam nhân nghe đến đấy, ánh mắt quét qua khuôn mặt của nàng, dừng lại trên đôi môi ửng hồng do trà thảo dược của nàng, đột nhiên trong lòng trào dâng một sự xúc động không thể giải thích được.
Lúc này, nàng nhìn ra ngoài ngõ, đột nhiên bật cười: “A, ta nhìn thấy Tùng La rồi.”
Vừa nói, nàng vừa đứng dậy định chạy đi tìm người, nhưng mới đi được mấy bước, trong lòng vẫn không kìm được nỗi khao khát, quay đầu nhìn hắn, nghiêng đầu cười nói: “Ngày mai ta vẫn có thể gặp được huynh ở đây nữa không?” Nàng nâng chén trà thảo một trong tay: “Ngày mai ta sẽ trả lại chén cho huynh.”
Nam nhân lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm, rồi hắn đột nhiên đứng dậy, vạt áo dài của áo bào Vu Thần lướt con ngõ nhỏ u ám, hắn hừ nhẹ một tiếng, sải bước rời đi.
Tùng La thở hồng hộc chạy tới, nhìn thấy Trì Am vẫn khỏe mạnh đứng ở đó, nàng ấy mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi. Vừa nãy không thấy nhìn ngươi ở đâu, ta đã rất lo lắng. Không xảy ra chuyện gì chứ?”
Vừa nói vừa quan sát Trì Am một lượt từ đầu đến chân, ánh mắt nàng ấy dừng lại vào chiếc trén trong tay nàng.
Cái chén này rất bình thường, hình dạng cũng rất đơn sơ, thô kệch, không thể nhận ra đây là đồ của bộ lạc nào.
Nàng ấy hít hà một hơi rồi nói: “Ôi, chén trà thảo dược này ở đâu mà có được thế? Mùi vị có vẻ ngon hơn loại của Đại Vu.”
Trì Am nở một nụ ấm áp: “Là của một vị Đại Vu bên trong Thần Điện đó. Vừa rồi ta suýt chút nữa bị người ta chen lấn, suýt chút nữa là ngã lăn ra đất rồi, là huynh ấy ra tay giúp đỡ.”
Tùng La nghe xong, vui vẻ nói: “Uầy, đúng là Đại Vu của Thần Điện sao? Không biết là vị Đại Vu của Thần Điện kia có nói hắn tên gì hay không?”
“Hắn nói tên của hắn là Tư Ngang.”
Tùng La sững sờ trong giây lát, ngẫm lại thật kỹ, vẫn không khỏi sửng sốt.
Nàng ấy gãi gãi đầu: “Ta chưa từng nghe thế cái tên Tư Ngang này bao giờ, chẳng lẽ không phải là Đại Vu của Thần Điện? Hoặc hắn là Đại Vu vừa đến Thần Điện tu hành, cho nên ta mới chưa từng nghe thấy tên.”
Mỗi năm năm Thần Điện sẽ tổ chức khảo hạch một lần, tất cả bộ lạc sẽ chọn lựa ra ba cường giả để tham gia khảo hạch của Thần Điện. Người thông qua sẽ được vào Thần Điện tu hành, nhưng điều này không có nghĩa là họ có thể trở thành là Đại Vu của Thần Điện, chỉ là có nhiều tài nguyên tu luyện hơn những người của Vu tộc khác thôi. Không ai có thể biết chính xác có bao nhiêu Đại Vu trong điện của Vu Thần, vì vậy việc họ không nhận ra một số Đại Vu cũng là chuyện bình thường.
Tùng La nhanh chóng bỏ qua chuyện này, dẫn Trì Am đi chơi trên phố.
“Vừa rồi các ngươi có cướp được đá vu lực không?” Trì Am bưng ly kia trà thảo dược, vừa đi vừa uống
“Không được.” Tùng La nói với vẻ mặt tiếc nuối: “Nữ nhân của Bộ lạc Nạp Đồ quá hung dữ, ta không cướp được. Nhưng ngày mai ta nhất định sẽ cướp bằng được một viên đá vu lực về cho ngươi!”
Nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy năng lượng của ŧıểυ cô nương, Trì Am không khỏi mỉm cười: “Ừm, ta tin tưởng Tùng La.”
Sức khỏe của Trì Am không được tốt, chơi một lúc lâu đã không thể cầm cự được nữa nên Tùng La chỉ còn cách đưa nàng trở về Bộ lạc Nhã Cách nghỉ ngơi.
“Chi bằng ngày mai ngươi cứ ở lại đây nghỉ ngơi, không ra ngoài chơi nữa?” Tùng La có chút lo lắng nói.
“Không sao, ta cùng các ngươi đi ra ngoài, đến lúc mệt, ta lại vào con ngõ nhỏ hôm nay để đợi người là được rồi!” Trì Am nào chịu ở lại nghỉ ngơi, nàng còn đang muốn gặp lại nam nhân kia.
Không biết tại sao, chỉ cần nghĩ đến hắn, lòng nàng lại nóng bừng lên, trong đầu chỉ toàn hình ảnh của hắn, cả người đều trở nên ngơ ngẩn.
Trì Am cũng không biết tại sao lại có tình trạng thế này. Đây rõ ràng là lần đầu tiên nàng gặp người ta, lại còn là một người Vu tộc. Nàng có thể chắc chắn rằng bản thân mình chưa từng gặp hắn trước đây. Thậm chí là trước khi nàng mất đi ký ức, nàng vốn là người của Nhân tộc, chắc chắn sẽ sống ở địa bàn của Nhân tộc, không thể nào chạy đến địa bàn của Vu tộc được. Thế nhưng, nàng vẫn cảm thấy hắn rất quen thuộc.
Trì Am bất giác muốn đến gần hắn, muốn ở bên hắn, không nỡ rời khỏi.
Cho nên, ngày hôm sau, hiếm khi Trì Am không ngủ nướng, thức dậy cùng Tùng La.
Tùng La thấy nàng vẫn còn buồn ngủ nhưng lại cố gắng thức dậy cùng mình, thì không nhịn được nói: “A Am, ngươi rất thích lễ hội hay sao?”
“... Đúng vậy, rất náo nhiệt.”
Tùng La nghe xong thì cũng không định khuyên nàng nữa, cùng lắm thì hôm nay nhất định phải đoạt cho nàng một viên đá vu lực.
Vì vậy sau khi ăn sáng, hai người họ đến quầy hàng của Bộ lạc Nhã Cách xem thử, khi thấy không có gì cần giúp đỡ, cả hai vui vẻ rời đi.
Tùng La nhanh chóng bị cuốn theo trò chơi cướp đoạt đá vu lực, còn Trì Am thì lại đi về phía con ngõ ngày hôm qua.
Hôm qua khi đi khỏi, nàng đã cố tình để ý đường đi nên nhanh chóng đến nơi.
Không có người nào trong con ngõ nhỏ, những người Vu tộc đi qua đây đều rất vội vàng. Trì Am ngó nghiêng xung quanh nhưng không nhìn thấy nam nhân Vu tộc hôm qua.
Nàng đi tới chỗ chiếc ghế đá hôm qua, ngẩn người ngồi ở chỗ đó.