Xuyên nhanh: Quyến rũ

Chương 43 - Thời Kỳ Viễn Cổ

Trước Sau

break
Khi hai người trở về thôn Đại Thị, tiết trời đã tiến vào mùa đông.

Vừa có một trận tuyết rơi, thôn Đại Thị được bao phủ một màu trắng xóa, không thấy chút xanh rờn nào, tràn đầy bầu không khí hiu quạnh giống hệt như thôn Đại Thị trong trí nhớ của Trì Am.

Một người một thú ngồi dưới một gốc gây ngoài thôn Đại Thị, nhìn vào trong thôn.

“Ngươi muốn đi vào à?” Tranh hỏi Trì Am.

Trì Am gật đầu: “Hiếm khi trở về, đương nhiên ta phải về nhà rồi, nhưng ngược lại là người đấy...” Trì Am không xác định Tranh có muốn giao tiếp với Nhân tộc hay không. Trong lòng nàng cũng không muốn hắn ta đi vào, sợ lúc con thú này đói bụng sẽ bắt mấy nhân loại ăn luôn.

Thần thú ở thế giới này làm việc không hề cố kỵ, tất cả những thứ ăn được đều là đồ ăn của họ, cũng không thể trách Trì Am lo lắng.

Cho một con thần thú đến nơi tụ cư của Nhân tộc, thế chẳng phải là thả một con sói ăn thịt người vào bầy hay sao?

“Đương nhiên ta cũng sẽ cùng người đi vào.” Tranh nói bằng giọng đương nhiên. Hắn ta quay đầu nhìn về phía Trì Am, hiếm khi hiểu được suy nghĩ của Nhân tộc này, hắn ta nhất thời nổi giận, cười lạnh nói: “Ngươi sợ ta ăn thịt người trong thôn này hả?”

Trì Am không đáp lời, ngầm thừa nhận lời nói của hắn ta.

“Thịt người làm gì ngon bằng thịt quái thú với yêu quái.” Vẻ mặt Tranh tràn đầy vẻ khinh thường.

Lúc này Trì Am mới cười nói: “Tranh đại nhân thanh thuần không làm bộ như thế, quả nhiên khác hẳn với các thần Thú bên ngoài.”

“Biết là được rồi.” Tranh đắc ý nói.

Sau khi nói xong, sắc mặt Tranh khẽ thay đổi, cảm thấy lời này có gì đó sai sai, không nhịn được mà nhìn Trì Am với vẻ âm u.

Nụ cười của nhân loại này luôn rất ấm áp, không có một chút tính công kích, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, sẽ bất tri bất giác mở rộng cửa lòng với nàng, thật lòng tiếp nhận nàng. Tranh chung sống với nàng mấy mùa, không thể không thừa nhận điểm lợi hại của nhân loại này. Bất kể Niên đối xử đặc thù với nhân loại này vì lý do gì thì bây giờ hình như Tranh cũng đối xử với nàng hơi khác biệt.

Nhưng dù gì đi nữa, mục đích cuối cùng của Tranh vẫn là hy vọng nàng có thể tự sát.

Nghĩ đến đây, Tranh cảm thấy vẫn nên mau chóng diệt trừ Tịch, sau đó cho Trì Am tự sát để đỡ đêm dài lắm mộng.

Ngoài ra, điều cần phải lo lắng nữa là...

“Nơi này cách Thần Sơn rất gần, ngươi không sợ Niên phát hiện ra người à?” Trì Am không nhịn được hỏi, sau đó quả nhiên thấy vẻ mặt Tranh thay đổi mấy lần, nàng biết ngay Tranh vẫn còn kiêng kỵ Niên.

Tranh hừ lạnh: “Trên người của người có linh dược che giấu khí tức, cho dù Niên đang ở gần đây thì chưa chắc sẽ phát hiện được.” Đối với điều này, Tranh vô cùng tự tin, cho nên hắn ta mới dám nghênh ngang dẫn Trì Am lại đây.

Cuối cùng, Trì Am và Tranh thỏa thuận ba điều, sau đó hai người mới vào thôn.

Khi họ vào thôn thì vừa lúc là buổi chiều.



Rất nhiều dân làng đang làm việc cần cù dưới ruộng, đào một ít rễ cây thức ăn chôn sâu dưới lòng đất.

Bình thường Tranh chưa bao giờ chú ý Nhân tộc nhỏ yếu sinh tồn như thế nào. Có điều lần này vì Trì Am nên ít nhiều gì hắn ta cũng chú ý một chút. Thấy nhân loại kia đào rễ cây, hắn ta tò mò hỏi Trì Am: “Mấy thứ kia ăn được hả?”

Trì Am nhớ lại hương vị trong trí nhớ, đáp: “Ăn được, hàm lượng tinh bột của nó rất cao, rất dễ chắc bụng.” Cũng là một trong những loại lương thực phù hợp nhất để dự trữ trong mùa đông.

Vẻ mặt của Tranh vẫn không thể nào tin được, liên tục nhìn chằm chằm mấy người kia.

Sự xuất hiện của hai người cũng gợi ra sự chú ý của rất nhiều người dân trong làng.

Chung quy ở thế giới nguy hiểm này, con người rất hiếm khi rời khỏi nơi tụ cư, thậm chí chẳng mấy ai có thể bình yên từ chỗ này đi đến một chỗ khác. Những người dân làng này cả đời cũng chưa từng được gặp người bên ngoài, bây giờ đột nhiên thấy người từ ngoài tới, sao có thể không tò mò.

Men theo trí nhớ, Trì Am vẫn đi tới cuối thôn, đến chỗ đất dốc ở cuối thôn.

Ở đó có một căn nhà gỗ.

Một trận gió bắc rét thấu xương thổi qua, rơm phủ trên nóc nhà gỗ bị thổi bay, mấy cái dùi đá treo ngược trên mái hiên va chạm vào nhau phát ra tiếng vang “đùng đùng” ầm ì.

Trì Am đứng trước sân, cách hàng rào nhìn vào bên trong.

Mặc dù nàng đã rời đi mấy năm nhưng căn nhà gỗ này vẫn không hề thay đổi so với căn nhà trong trí nhớ, chỉ có rơm trên nóc nhà là đổi mới theo từng năm, những thứ khác vẫn giữ nguyên như cũ.

Tranh đứng bên cạnh Trì Am cũng nhìn vào bên trong, cảm nhận được trong nhà có hai Nhân tộc, hơn nữa còn là Nhân tộc vô cùng nhỏ yếu, không thể đánh đồng với Nhân tộc có thể tự luyện như Trì Am.

“Đây là nhà ngươi à? Không vào nhà hả?” Tranh tò mò hỏi Trì Am, không hiểu sao nàng đã về nhà rồi mà còn đứng ngẩn người ở đây.

Rất nhiều thời điểm thần thú thích nghĩ gì làm nấy, không hiểu được cách tư duy của nhân loại.

Trì Am không đáp lời. Bây giờ nàng hơi “gần quê lòng thấp thỏm”, cũng không biết bây giờ huynh trưởng Diệp Trạch sao rồi.

Đang nghĩ vậy, nàng đột nhiên nhìn thấy một đứa bé chạy ra từ trong nhà.

Đứa bé đó khoảng chừng hai tuổi, khoác da thú trên người khiến thằng bé trông tròn vo, đi đường lắc la lắc lư vô cùng đáng yêu, lăn từ trong nhà lăn ra ngoài.

“An, đừng chạy nhanh như thế, coi chừng ngã.” Một giọng nữ truyền tới.

Cậu bé đó không đáp lại mà đột nhiên dừng bước, nhìn hai người đang đứng trước hàng rào, đôi mắt đen lay láy tràn đầy tò mò.

Kể tiếp, một người phụ nữ đi ra từ trong nhà.

Người phụ nữ này vốn ra ngoài tìm con, thấy hai người đứng ngoài sân thì nhất thời sửng sốt, vội vàng đi tới bế đứa bé lên, vừa cảnh giác vừa tò mò hỏi: “Các ngươi là ai?”

Trì Am nhìn người phụ nữ này rồi lại nhìn đứa bé được bế, từ ngũ quan của đứa bé đó có thể nhận thấy dáng vẻ của huynh trưởng Diệp Trạch, nàng liền biết chắc hẳn đây là vợ và con của Diệp Trạch.



“Ta là...”

Trì Am còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy một tiếng kêu kích động truyền tới: “Am Am!”

Trì Am quay đầu nhìn lại thì thấy Diệp Trạch khiêng một giỏ thức ăn đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt kích động nhìn cô.

“A huynh!” Trì Am thều thào một tiếng, vành

mắt hơi ướt át. Lúc này nàng bị cảm xúc trong thân thể khống chế nên không hề do dự chạy tới, nhào vào lòng Diệp Trạch.

Diệp Trạch cũng vô cùng kích động ôm muội muội. Mặc dù bây giờ muội muội trông không giống trước kia cho lắm, không còn là cô bé vừa gầy vừa suy dinh dưỡng như trước kia, nhưng hắn vẫn nhận ra đây chính là muội muội Diệp Am ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Sau khi kích động, Diệp Trạch lập tức nhận thấy vấn đề.

Sao muội muội năm đó tới Thần Sơn bây giờ lại trở về? Tại sao muội ấy có thể trở về? Nam nhân đi cùng muội muội ở cách đó không xa là ai?

Sau khi tiến vào nơi tụ cư của Nhân tộc, nɠɵạı hình của Tranh thay đổi rất nhiều. Chiếc sừng trên trán hắn ta đã thu hồi, gương mặt vốn còn hơi tà dị giờ đây chỉ còn lại chính khí. Khỏi phải nói, thoạt nhìn thật sự rất giống người tốt, trông chẳng giống thần thú chút nào.

Mặc dù trong lòng Diệp Trạch tràn đầy nghi hoặc, song hắn ta cũng lo phản ứng của người dân trong thôn nên vội vàng kéo muội muội vào nhà.

Tranh đi theo vào nhà, khoanh tay đứng một bên nhìn gia đình họ đoàn tụ cứ như người ngoài cuộc.

“Am Am, sao muội lại...” Diệp Trạch có vô vàn lời muốn nói, nhưng không biết nên nói như thế nào.

Trì Am mỉm cười với hắn, nhìn về phía người phụ nữ bế đứa bé đứng ở cách đó không xa, hỏi: “A huynh, đây là a tẩu hả?”

Diệp Trạch chợt sửng sốt, phát hiện hình như nàng không muốn trả lời, bèn thuận theo lời nói của nàng: “Đúng vậy, đây là a tẩu và cháu trai của muội.” Sau đó gọi vợ con tới rồi nói với họ: “A Tân, đây là Am Am, chắc hẳn nàng vẫn còn nhớ muội ấy. An, đây là a cô của con.”

Diệp An nhìn Trì Am, mềm mại gọi một tiếng đa cô”.

Trì Am cười đáp lại, xoa đầu cậu bé.

Từ chỗ huynh trưởng, nàng biết vào mùa xuân khi nàng bị đưa lên Thần Sơn, huynh trưởng Diệp Trạch đã thành thân với A Tân cùng thôn, sau đó sinh ra cháu trai. Diệp Trạch đặt tên cho con trai là “An”, ngoài việc hy vọng cậu bé có thể bình an cả đời ra thì cũng là sự nhớ nhung đối với người em gái vĩnh viễn không thể gặp lại.

Thấy Trì Am không muốn nhiều lời, cuối cùng Diệp Trạch không hỏi sao nàng lại đột nhiên trở về, mấy năm nay lại sống ở đâu, chỉ có thể tràn đầy nghi hoặc đi chuẩn bị lương thực cho bữa tối với A Tân đế chúc mừng muội muội trở về.

Chẳng mấy chốc, tin tức Trì Am đã trở về thôn Đại Thị đã lan truyền khắp toàn thông

Các thôn dân lần lượt chạy tới tìm hiểu tin tức, nhưng đều bị Diệp Trạch qua loa, chỉ có lúc trưởng thôn tới thì Diệp Trạch mới cho trưởng thôn vào nhà.

Trưởng thôn của thôn Đại Thị là một người đàn ông trung niên cao lớn, khoảng chừng ba mươi tuổi, thân thể cường tráng. Ở thời đại này, thường thì trưởng thôn sẽ do người trẻ tuổi khỏe mạnh đảm nhiệm, sau khi vượt qua lứa tuổi nhất định thì sẽ từ chức.
break
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc